TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 276

Ôn Tình Noãn càng nói càng kích động: “Lương Mặc, công bố sớm với công bố muộn hay ai công bố thì có sao chứ? Em với anh vốn đã chuẩn bị đính hôn, hơn nữa, kể cả bây giờ anh đã cưới Lương Tiểu Ý, nhưng chẳng phải vì báo thù thay em mới cưới cô ấy sao. Vả lại anh sắp ly hôn với cô ấy rồi còn gì!”

Ánh mắt của người đàn ông lạnh như băng: “Tại sao cô biết tôi sắp ly hôn với cô ta?”

Ánh mắt ửng đỏ của Tô Lương Mặc khiến Ôn Tình Noãn sợ đến mức ngón tay run rẩy chỉ vào Lương Tiểu Ý: “Là, là cô ấy nói. Em, em…Lương Mặc…”

Nghe xong, ánh mắt của người đàn ông bỗng khựng lại, sau đó nhìn về phái Lương Tiểu Ý đang đứng ở bậc cầu thang, anh nheo mắt lại không biết đang nghĩ điều gì.

Giơ tay ra, kiên quyết kéo bàn tay Ôn Tình Noãn đang ôm cánh tay anh ra, anh cũng không thèm nhìn Ôn Tình Noãn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý, căn chặt răng, nhưng lại ra nói với Ôn Tình Noãn: “Trước đây chúng ta đúng là chuẩn bị đính hôn. Nhưng, chúng ta còn chưa đính hôn. Tô Lương Mặc tôi quyết định chuyện gì cũng không cần người ngoài khua tay múa chân”

Khuôn mặt Ôn Tình Noãn cắt không còn giọt máu, cô không dám tin Tô Lương Mặc lại nói ra những lời máu lạnh như vậy.

“Quay về chuyển lời cho Ôn Chấn Hải, lần sau nếu còn dám động chân động tay vào chuyện của nhà họ Tô Tô Lương Mặc tôi, thì chuyện làm ăn của nhà họ Ôn cũng coi như xong.

Tình Noãn, cô vẫn chưa trở thành bà chủ Tô danh chính ngôn thuận đâu, kể cả cô đã là vợ danh chính ngôn thuật của Tô Lương Mặc tôi thì chuyện của nhà họ Tô hay chuyện của Tô Lương Mặc tôi, nhà họ Ôn các người không có quyền can thiệp: Ánh mắt lạnh như băng: “Quay về đi, nói với Ôn Chấn Hải đừng có dùng con gái của ông ta đến để thương lượng.

Ông ta không thắng được đâu”

Bên ngoài biệt thự Lý Ân, bóng dáng thê thảm của Ôn Tình Noãn vội vàng ngồi lên xe của nhà họ Ôn, xe của Ôn Tình Noãn cũng như cô ta, đẹp đế sáng bóng.

Cô ta ngồi vào xe, sắc mặt khó coi vô cùng.

Lúc chiếc xe rời đi, Ôn Tình Noãn quay đầu lại liếc nhìn cửa biệt thự, sắc mặt Ôn Tình Noãn lại càng u ám.

Trong biệt thự Lương Tiểu Ý bĩu môi, không còn kịch hay để xem nữa, chuẩn bị đi lên tầng.

“Đi đâu?” Cô vừa mới quay người, chân vừa bước được hai bậc cầu thang, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông đẳng sau truyền đến tai cô.

“Anh không nhìn thấy à? Người hát kịch đã đi rồi, tôi không lên phòng còn ở đây nhìn sắc mặt của người tôi ghét sao?”

Lương Tiểu Ý mỉa mai.

Người đàn ông đứng ở dưới bậc cầu thang, cảm thấy lời nói của cô cực kì chối tai. Đôi mắt anh nheo lại, tầm mắt rơi lên người phụ nữ… Là ảo giác sao? Lương Tiểu Ý người phụ nữ này hình như thay đổi thành một người khác.

“Người mà cô ghét?” Tô Lương Mặc cũng bước lên cầu thang, đứng đẳng sau Lương Tiểu Ý, cơ thể cao lớn che mất đi cô, chặn đi ánh nắng từ phòng khách chiếu đến: “Cô nói ai?”

Lương Tiểu Ý trợn mắt một cái, “Ở đây ngoài anh Tô ra còn có người khác sao?”

Nói xong đi lên tầng hai.

Chỉ còn Tô Lương Mặc ở lại với ánh mắt u ám.

Người phụ nữ này… thay đổi rồi.

Trái tim hoang mang trong nháy mắt, người phụ nữ này bắt đầu ghét anh rồi sao?

Không!

Không thể nào! Là anh suy nghĩ nhiều rồi, Lương Tiểu Ý yêu Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý chỉ biết yêu Tô Lương Mặc!

Tô Lương Mặc chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Lương Tiểu Ý trong mắt Tô Lương Mặc chỉ là một người phụ nữ lòng dạ độc ác, là người anh cực kì chán ghét lại không yêu anh nữa.

Suy nghĩ này khiến anh cảm thấy cực kì không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi