TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 278

Người đàn ông đưa ngón tay trỏ thon dài lên, cởi cúc áo, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lếo, ánh mắt khiến Lương Tiểu Ý lạnh đến thấu xương.

“Tô Lương Mặc! Anh không được như vậy! Không được!”

Sắc mặt của Lương Tiểu Ý trong nháy mắt trắng bệch… Cô hiểu rồi! Anh lại muốn giải tỏa!

“Không…không! Anh không được làm như vậy với tôi! Tôi không làm sai điều gì cả!” Lại một lần nữa cô bị coi là công cụ để giải tỏa dục vọng, cô không muốn một lần không có chút tôn nghiêm để mặc anh giải tỏa dục vọng của anh! Cô không cần…cái ôm không có tình yêu của anh!

Người đàn ông từ trên cao nhìn cô, từ từ cởi cúc áo. Nghe những lời nói nhảm của cô, lông mày chau lại, ánh mắt lạnh lùng: “Lương Tiểu Ý cô lải nhải cái gì vậy?” Cởi chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi ra, người đàn ông tiện tay từ tủ quần áo bên cạnh lấy ra một chiếc áo T-shirt mặc ở nhà, quần âu cũng đổi thành quần thể thao màu xám.

“Ơ” Lương Tiểu Ý mắt chữ A mồm chữ O, nhất thời cổ họng không phát ra lời.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, thay đồ trong nhà xong, định đứng lên, bỗng nhiên cảm nhận được hàm ý đằng sau sự kinh hoàng ban nãy của Lương Tiểu Ý. Anh chợt cúi đầu, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt Tô Lương Mặc có chút muốn trêu đùa cô: “Không phải cô nghĩ tôi cởi quần áo là định thịt cô đấy chứ?”

Hơt Đả kích vô cùng lớn đó!

Như bị sét đánh đó!

‘Tô Lương Mặc có giữ lại chút mặt mũi cho người khác không vậy???

Trong nháy mắt, khuôn mặt Lương Tiểu Ý đỏ ửng như mông khi!

Cơ thể người đàn ông di chuyển, cơ thể to lớn từ từ đè lên người cô, mái tóc đen nhánh vùi xuống bên tai cô, giọng nói trầm khàn vang lên: “Có điều nếu cô ‘không thể chờ đợi được nữa tôi có thể miễn cưỡng mà đáp ứng cô”

“Tôi không có!” Lương Tiểu Ý phản bác theo bản năng.

Có điều Tô Lương Mặc người đàn ông này thật là khó nhìn thấu, giây trước còn trêu đùa Lương Tiểu Ý, giây sau ánh mắt đã lạnh như băng rồi.

Giọng nói lạnh đến thấu xương, mờ môi mỏng nhếch lên, không để lộ ra ý cười: “Hôm nay ai cho phép cô gặp Ôn Tình Noãn?” Một luồng khí lạnh từ sống lưng di chuyển lên đỉnh đầu, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông khiến người ta càng nhìn càng không đoán được anh có ý định gì: “Sau này không cho phép cô gặp Ôn Tình Noãn”

Trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng bỗng trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu!

Anh đang trách cô?

Anh dựa vào đâu mà trách cô chứ?

Lương Tiểu Ý căm hận bản thân sao có thể để tên đàn ông này làm tổn thương mình một cách dễ dàng như vậy.

Tuy lòng đau nhói nhưng trên khuôn mặt phúng phính vẫn nở nụ cười lạnh lùng, cô dùng giọng điệu chế giễu và sự thờ ơ che giấu đi trái tim bị tổn thương của mình.

“Anh Tô, anh quả là buồn cười!” Lương Tiểu Ý cười lạnh nói: “Nên nói anh tự đại đã quen, hay nói trong mắt anh Lương Tiểu Ý tôi ti tiện đến mức không thể ti tiện hơn được nữa Cô nhìn về phía anh, ánh mắt mang theo sự giận dữ: “Tôi sẽ không ngốc nghếch nữa đâu! Anh vì muốn báo thù tôi mà không tiếc hạ mình, dùng phương pháp thôi miên bản thân tự tổn hại mình này để đạt được tất cả sự tin tưởng của tôi, tiếp đó tàn nhãn vứt bỏ tôi một mình ở lại giáo đường đối mặt với bạn bè người thân, đối mặt với ánh nhìn người đời. Cái tát này của anh đánh rất vang rất mạnh khiến tôi không muốn tỉnh cũng không được. Tôi cũng không thể không tiếp nhận sự thật khốn nạn này!”

Cô nói: “Sau cái tát này anh vẫn còn cho rằng Lương Tiểu Ý tôi sẽ tiếp tục ảo tưởng có được tình yêu của anh sao? Anh vẫn cho rằng tôi sẽ vì thứ tình yêu mờ mịt hư vô này của của anh mà đi tranh giành với Ôn Tình Noãn chắc? Anh sai rồi, mười năm trước tôi đã không tranh giành với cô ta thì mười năm sau tôi vẫn sẽ không! Huống hồ anh thẳng tay tát tôi một cái đau điếng như vậy! Tôi bị ngốc mới tiếp tục dây dưa lằng nhăằng với anh”

Tô Lương Mặc, không phải anh muốn giày vò tôi sao? Bắt đầu từ ngày hôm nay, anh đâm tôi một nhát, tôi sẽ trả lại anh một nhát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi