TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 280

Tô Lương Mặc khẽ nheo mắt lại, nặng nề lấy chiếc vali của cô ra khỏi tủ quần áo, rồi lục loạn nó lên.

Lương Tiểu Ý thấy vậy, vội vàng chạy xuống giường: “Anh làm cái gì vậy hả! Đây là vali cuả tôi!” Cô chạy tới “cứu” vali của mình, nhưng lại bị anh duỗi tay ra ngăn lại. Tô Lương Mặc dùng một tay ngăn lại Lương Tiểu Ý, một tay khác nhanh chóng lục tìm tập hồ sơ màu xanh nhạt, rồi mở nó ra tìm thỏa thuận ly hôn, sau đó mới đứng dậy.

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua nơi ký tên trên bản thỏa thuận ly hôn… Ba chữ “Lương Tiểu Ý” với nét bút cực kỳ thanh tú, đây không phải là thứ anh muốn sao?

Nhưng lúc này đây chính mắt nhìn thấy chữ ký của cô trên bản thỏa thuận ly hôn, trong lòng anh lại bùng lên lửa giận không nói rõ nguyên nhân!

Ánh mắt lạnh lùng rơi xuống người cô, khóe mắt liếc nhìn đôi chân trắng nõn đứng trên sàn nhà nhạt màu. Đôi mắt anh đột nhiên trở nên âm trầm, đôi môi mỏng lạnh lếo thốt ra: “Quay lại giường ngay!”

Lương Tiểu Ý ương ngạnh đứng im tại chỗ, bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Không! Anh là gì của tôi? Sao tôi phải nghe lời anh?” Ánh mắt cô rơi xuống trang giấy trong tay anh: “Đưa cho tôi! Đó là của tôi! Anh đã đồng ý với tôi cho tôi hai tháng!”

Trong đôi mắt của Lương Tiểu Ý thoáng qua vẻ chán nản…

Nếu như cô không nói chuyện đã ký tên vào bản thỏa thuận thì sao Tô Lương Mặc có thể tìm ra được nó chứ?

Đứa bé… Cô vô thức sờ lên bụng… Đứa bé sẽ không bởi vì sự nhanh mồm nhất thời của cô mà trở thành đứa trẻ không có hộ khẩu chứ?

Kỳ thực… Nếu cô sinh nó ở Mỹ, đứa bé sẽ có quốc tịch Mỹ.

Nhưng, Lương Tiểu Ý lại hy vọng đứa bé có quốc tịch nước Z, bản thân nó cũng là người nước Z.

Hơn nữa… Tương lai đứa trẻ này có thể thay cô ở bên cạnh bố mẹ, không để họ vì cô mà khổ sở.

“Anh Tô! Anh không thể nói không giữ lời!” Cô nôn nóng tới mức bật khóc, với tới giật lại bản thỏa thuận ly hôn trong tay anh: “Tôi cũng không phải sẽ không ly hôn với anh, dù sao tôi cũng đã ký tên rồi, anh còn lo lắng chuyện gì nữa chứ? Sớm muộn gì bản thỏa thuận ly hôn này cũng sẽ được đưa tới tay anh! Chẳng lẽ anh sốt ruột muốn kết hôn với Ôn Tình Noãn đến nỗi không thể chờ thêm mấy tháng nữa sao!”

“Lương Tiểu Ý, tôi nói lại một lần nữa, quay lại giường ngay!” Đối với kháng nghị của Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc coi như không nghe thấy, anh khế nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đôi chân trân đang đứng trên nền nhà của cô, giọng nói càng ngày càng thêm lạnh lẽo: “Không nghe lời ư?” Cái nhìn buốt giá của anh đột nhiên rơi xuống gương mặt cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt toát ra sự lạnh lùng: “Xem ra cô vãn chưa biết vâng lời. Đứa trẻ không nghe lời cần phải “dạy dỗ” thật tốt”

Lương Tiểu Ý sưng mặt lên, cho dù cô lại một lần nữa bị thái độ lạnh lùng của anh làm tổn thương, nhưng cô vẫn ngoan cố đứng im tại chỗ!

Cơn giận dữ của Tô Lương Mặc ngày càng tăng cao, Lương Tiểu Ý cảm nhận rõ ràng được ánh mắt tức tối trên đỉnh đầu mình.

Nhưng vậy thì sao nào?

Lương Tiểu Ý run rẩy đứng tại chỗ, chuẩn bị nếu anh tổn thương tôi một, tôi trả lại anh một.

Hô hấp của người đàn ông bắt đầu trở nên nặng nề, từ tân suất hô hấp đó có thể đoán ra cơn giận của anh đáng sợ như thế nào!

“Xoạt!” Anh vung tay một cái đem bản thỏa thuận ly hôn của cô và anh gấp lại rồi nhét vào trong túi quần thể thao.

Lương Tiểu Ý không phục!

“Trả lại cho tôi! Anh đã đồng ý với tôi rồi! Nếu để người dân toàn nước Z biết đường đường là Tô Lương Mặc của tập đoàn Tô Thị, Tô Lương Mặc kiêu ngạo không ai sánh bằng thế mà lại nói không giữ lời với vợ trước!”

“VW trước?” Tô Lương Mặc cúi đầu xuống, tóc mái đen nhánh trước chán che khuất đôi mắt anh, dưới bóng râm âm u của tóc mái, đôi môi mỏng của anh mang theo sự tức giận vô cớ cùng với sự nguy hiểm tột cùng, “Cô nói “vợ trước”?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi