TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 336

Hứa Thần Nhất còn chưa nói xong, Lục Trầm buông tay Hứa Thần Nhất ra, quay người đấm một phát vào mặt Hứa Thần Nhất.

Hứa Thần Nhất không kịp trở tay, ăn cú đấm bất ngờ của Lục Trầm, khóe miệng bầm tím, ứ máu.

Ánh mắt từ từ lạnh đi, Hứa Thần Nhất nheo mắt, nổi giận: “Cậu lên cơn thần kinh à2”

“Tớ lên cơn thần kinh?” Lục Trầm cực kỳ tức giận, tim đập thình thịch: “Là tớ lên cơn thần kinh hay là cậu muốn ăn đòn?”

“Cậu nói ai muốn ăn đòn?”

Lục Trầm dùng một cú đấm nữa để đáp lại lời của Hứa Thần Nhất, có điều sau khi bị ăn một cú đấm thì Hứa Thần Nhất đã kịp né ra, Hứa Thần Nhất cười lạnh: “Ha ha, ăn một cú đấm của cậu là do lúc đó tớ không cẩn thận, không nghĩ đến việc cậu lên cơn điên. Nếu tớ còn để ăn thêm một cú đấm nữa thì có thể lấy dao phẫu thuật ra cắt cổ rồi”

“Ha ha, lấy dao phẫu thuật ra cắt cổ? Cậu là bác sĩ thì giỏi lắm sao?” Lục Trầm cười lạnh.

Hứa Thần Nhất chau mày: “Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện tớ có phải bác sĩ hay không?”

“Không liên quan sao? Cậu có dám nói vừa nãy cậu nói những lời đó với Tô Lương Mặc cậu không hổ thẹn với lương tâm không?” Lục Trầm căn răng: “Từ nhỏ đến lớn, cậu đã bao giờ thôi miên thành công Lương Mặc chưa? Chưa! Một lần cũng chưa! Tớ chưa bao giờ tin Lương Mặc đối xử tốt với Lương Tiểu Ý là vì thuật thôi miên của cậu!”

Sắc mặt Hứa Thần Nhất thay đổi… Lục Trầm nói đúng.

“Hứa Thần Nhất! Tại sao cậu lại phải nói như thế? Hả?”

Lục Trầm cực kỳ phẫn nộ, hoàn toàn không hiểu tại sao Hứa Thần Nhất phải khiến Tô Lương Mặc hiểu lầm, “Cậu có thù oán với Lương Mặc à? Thế nên mới cố tình lừa cậu ấy? Lừa cậu ấy thì có gì tốt chứ?”

Hứa Thần Nhất cũng không hể thoải mái, nhếch mày hỏi: “Làm sao, một cậu chủ nhà giàu của thành phố S, bây giờ không làm về trò chơi nữa mà chuyển qua làm sứ giả của chính nghĩa à?”

“Tớ làm việc gì cũng không liên quan đến cậu, cậu đừng có đổi chủ đề. Giải thích” Lục Trầm vo bàn tay thành nắm đấm: “Đừng có ép tớ đấm cậ “Giải thích cái shit ấy” Không thể tưởng tượng nổi, một cậu chủ sang trọng tao nhã lại có thể nói bậy: “Như cậu nói đó, từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng thôi miên thành công Tô Lương Mặc, từ nhỏ đến lớn, mấy thằng đánh nhau, cậu luôn là người bị thua, là người đến cuối cùng mặt mày bầm dập”

“ĐMI” Đàn ông có vài vết thương không được động đến, nói anh ta đánh nhau không được: là một trong số đó, hận cũ lẫn hận mới, ngay lập tức khiến Lục Trầm nổi giận đùng đùng, đấm thẳng vào mặt Hứa Thần Nhất: “Hứa Thần Nhất, tớ đánh nhau thua suốt đúng không? Hôm nay tớ phải đấm chết thằng nhóc khốn nạn cậu!”

“ĐM cậu chửi ai là thăng nhóc khốn nạn?” Hứa Thần Nhất cũng giơ tay đấm Lục Trầm, trong nháy mắt, hai người đàn ông lao vào đấm nhau.

Tình bạn giữa đàn ông thật kỳ lạ, đánh nhau xong lại càng thân thiết.

Hận thù giữa đàn ông cũng thật kỳ lạ, đánh nhau xong liền tiêu tan hết.

Hai người lao vào đánh nhau, cậu một đấm tôi một đấm, một đá, không ai nhường ai, tình hình trở nên căng thẳng. Cuối cùng hai người thở hổn hển, nằm cạnh nhau dưới đất, mệt đến mức thở cực kỳ mạnh.

Hứa Thần Nhất thở dốc hỏi: “Lục Trâm, hôm nay cậu uống nhầm thuốc tăng sinh lí à?”

“Cậu mới uống thuốc tăng sinh lí đó! ĐMI Tớ cần thuốc đó sao? Một đêm có thể lên trận bảy lần!” Ban nãy đánh nhau hăng quá, bây giờ tim vẫn đập thình thịch, thở hổn hển.

“Tớ thật sự không hiểu, Hứa Thần Nhất, cậu nói xem, cậu cố tình lừa Lương Mặc, lừa cậu ấy thì có gì tốt?”

“Tớ lừa Tô Lương Mặc, tên nhóc đó không tim không phổi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tớ mới không hiểu, khó khăn lắm mới có cơ hội chơi tên nhóc đó một vố, cậu tức giận gì chứ? Từ nhỏ đến lớn, tên nhóc đó cái gì cũng xếp thứ nhất.

Hơn nữa, tên nhóc đó tuy tự cao tự đại nhưng người khác cũng không tìm ra chỗ sai của cậu ấy, cậu từng thấy cậu ấy làm gì sai chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi