TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 375

“Lương Mặc…” Nhìn thấy Tô Lương Mặc đi về phía mình, trái tim của Ôn Tình Noãn lại bắt đầu nhen nhóm hi vọng, cô ta dịu dàng gọi một tiếng, giọng nói tủi thân còn chưa kịp nói ra uất ức trong lòng, giây tiếp theo…

Một tiếng “cạch” giòn giã vang lên, cùng với đó là tiếng hét chói tai của một người phụ nữ vang lên trong mọi ngóc ngách của nhà kho trống trải, đập thẳng vào tai mỗi người đang có mặt ở đây.

“Tay của tôi!” Tiếng một người phụ nữ gào thét thê lương, khiến người nghe không rét mà run.

Đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc tối sâm, nhìn lướt qua mặt Ôn Tình Noãn, giọng nói trầm trâm của anh vang lên bên tai Lương Tiểu Ý: “Bây giờ em đã hết giận chưa? Hết giận rồi thì đến bệnh viện cùng tôi.”

Giọng anh vô cùng thản nhiên, khiến Lương Tiểu Ý đang kích động đến mất đi lý trí bỗng nhiên run rẩy, cô mở trừng mắt… Tô Lương Mặc vừa bẻ gãy tay của Ôn Tình Noãn?

Sao, sao có thể như thế chứ?

Anh chạy đi nhanh như gió, dùng tốc độ chạy nước rút 100m chạy vào trong xe ôtô.

“Lái xe đi! Bệnh viện nhân dân số 1!” Giọng nói lạnh lùng quyết đoán vang lên. Sau đó anh nhanh chóng rút điện thoại ra: “Bệnh viện nhân dân số 1! Đến nhanh!”

Nói xong anh ngắt điện thoại luôn, Hứa Thần Nhất nghe xong điện thoại mà không hiểu gì cả, nhưng giây tiếp theo anh †a ngay lập tức cầm chìa khóa xe lên, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.

Con mẹ nó! Rốt cuộc thì anh ta đã tạo nghiệp gì mà ngảy nào cũng chạy đến bệnh viện thế này!

“Tình hình của bệnh nhân đã ổn định” Bác sĩ nói.

Hứa Thần Nhất cởi chiếc áo blouse trắng xuống, lúc đưa áo cho cô y tá bên cạnh còn nháy mắt với người ta một cái, khiến cô y tá nhỏ đỏ bừng mặt.

Anh ta trêu chọc nói với Tô Lương Mặc: “Yên tâm đi, cô gái này mạng lớn, không dễ chết thế đâu”

Anh đỏ lừ mắt, quay sang quát lớn: “Im đi!”

Hứa Thần Nhất bị Tô Lương Mặc quát đến ngây ngốc, nhưng anh ta lại thấy Tô Lương Mặc giơ hai tay đến trước mặt anh ta nói: “Cậu nhìn đi, nó vẫn còn đang run.”

Hứa Thần Nhất nhìn theo ánh mắt của Tô Lương Mặc, ánh mắt của anh ta rơi xuống đôi bàn tay lộ rõ khớp xương của Tô Lương Mặc, bỗng nhiên anh ta trợn trừng mắt.

Một người chín chắn trâm ổn như Tô Lương Mặc cũng có lúc căng thẳng như thế này.

“Nó cứ run mãi, từ khi cô ấy xảy ra chuyện, từ khi tớ nhìn thấy cô ấy đầy máu nằm ở đó..” Tô Lương Mặc suy sụp, anh ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh của Lương Tiểu Ý. Anh xụi lơ ngồi trên ghế, giống như bị rút hết sức sống.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn cao ngạo lúc này bỗng xẹt qua một tia cam chịu. Anh nói: “Thần Nhất, khoảnh khắc cô ấy xảy ra chuyện, tớ liền nghĩ, cho dù cả đời này tớ không thật lòng yêu cô ấy, nhưng tớ tình nguyện ở bên cô ấy cả phần đời còn lại. Không thể là ai khác hết, Ôn Tình Noãn không thể, ai cũng không thể”

Hứa Thần Nhất nắm chặt nắm tay, một lát sau, anh ta quyết tâm nói ra: “Lương Mặc, cậu nghe tớ nói này. Thực ra cậu không hề bị…” bị thôi miên, tất cả đều xuất phát từ trái tim cậu.

Nhưng tiếc là những lời này Hứa Thần Nhất không kịp nói ra.

Người đàn ông đang suy sụp kia giơ bàn tay thon dài vuốt mặt, lúc anh đứng dậy đã trở thành một người khác.

Bỗng chốc trên người anh tỏa ra thần sắc trưởng thành tự tin, khí thế mạnh mẽ lôi cuốn.

“Thẩm Minh Viễn! Thăng chó chết!” Đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc xẹt qua một tia lạnh lẽo, khác hoàn toàn với Tô Lương Mặc lúc nãy, anh rút điện thoại ra, giọng nói trầm thấp hỏi người trong điện thoại: “Đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia, Lục Trầm một tay cầm điếu thuốc hút một hơi, một tay cầm điện thoại, đôi giày da bóng loáng đạp trên mặt Thẩm Minh Viễn: “Vẫn chỗ cũ, chưa đi đâu hết”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi