TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 378

Cơ thể cao lớn cường tráng ngồi xổm trước mặt Thẩm Minh Viễn, anh giơ tay đưa điếu xì gà ra sau gáy, ngay lập tức có một vệ sĩ áo đen tiến lên phía trước, cung kính nhận điếu xì gà đang cháy từ tay anh.

“Mệt rồi nhỉ? Nào, hút một điếu xì gà cho tỉnh táo” Tô Lương Mặc giơ tay về phía sau, ngay lập tức một điếu xì gà mới tỉnh được kẹp vào giữa hai tay anh, anh đưa về phía miệng Thẩm Minh Viễn.

Hứa Thần Nhất ngạc nhiên chau mày, quay sang nói với Lục Trầm: “Tô đại thiếu gia thay đổi tính cách rồi à? Sao lại quan tâm lo lắng cho tên sâu bọ này thế?”

Lục Trầm mỉm cười thản nhiên, đôi mắt đào hoa vô cùng thích thú, lộ ra vẻ nóng lòng muốn xem tiếp, khóe miệng nhếch lên cười: “Xem tiếp đi, kịch hay vẫn còn ở phía sau.”

Thẩm Minh Viễn nhìn điếu xì gà bên khóe miệng, nhất thời hắn ta không biết phản ứng thế nào. Gương mặt sợ hãi của hắn ta lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Không, không dám, cảm, cảm ơn Tổng giám đốc Tô” Thẩm Minh Viễn giơ tay đẩy điếu xì gà ra khỏi khóe miệng mình.

Tô đại thiếu gia vừa nấy còn đang vô cùng dịu dàng, bỗng nhiên mặt anh biến sắc, lông mày dựng đứng, anh hừ lạnh một tiếng: “Thẩm Minh Viễn, xì gà của Tô Lương Mặc tôi mà cậu cũng dám từ chối?”

“AI Không không không! Tôi không có ý đó!” Trán Thẩm Minh Viễn đổ mồ hôi hột: “Tôi nào dám từ chối tổng giám đốc.

Tô…” Hắn ta giơ tay nhận điếu xì gà, nịnh nọt đưa lên miệng.

“Tạch” một tiếng, Tô Lương Mặc bật bật lửa, đưa đến bên miệng Thẩm Minh Viễn. Thẩm Minh Viễn bị dọa đến suýt tè ra quần… Tô đại thiếu gia này định làm gì? Sao đột nhiên lại khách sáo với hắn ta như thế?

“Không không, không cần đâu, tôi, tự tôi làm được, tổng giám đốc Tô, anh khách sáo quá rồi..” Thẩm Minh Viễn giơ tay lấy bật lửa trong tay Tô Lương Mặc, nhưng lại bị Tô Lương Mặc gạt ra. Khóe miệng Tô Lương Mặc nhếch lên: “Sao? Tô Lương Mặc tôi châm xì gà cho cậu, tiếp đãi cậu không chu đáo à?”

“Không…” Mồ hôi trên trán Thẩm Minh Viễn nhỏ giọt xuống, hắn ta thấp thỏm nhìn người đàn ông không nên chọc giận trước mặt châm xì gà cho mình.

“Xem ra bị cậu nói trúng rồi” Hứa Thần Nhất nghiêng đầu nhìn Lục Trầm, nhếch miệng cười: “Bao nhiêu năm không nhìn thấy Tô đại thiếu gia như thế này rồi”

“Đúng thế” Lục Trầm nói, đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ hoài niệm.

Điếu xì gà bên miệng Thẩm Minh Viễn vừa cháy, mặt Tô Lương Mặc liền đổi sắc, anh ném cái bật lửa đi, một tay nhanh chóng cướp điếu xì gà trong tay Thẩm Minh Viễn, một tay đẩy ngã Thẩm Minh Viễn, đè hắn ta bẹp dí dưới sàn nhà. Điếu xì gà đỏ rực trong tay anh hướng về phía mắt trái của Thẩm Minh Viễn, đầu thuốc nhanh chóng và chuẩn xác đâm vào! Anh ra †ay nhanh, chuẩn và ác, “xì” một tiếng, cùng với đó là mùi thối của vật gì bị cháy, và tiếng la hét xé tim gan như lợn bị thiến của Thẩm Minh Viễn vang lên.

Một cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra trong nhà kho số 9.

Bốn bề xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy tên côn đồ như ngừng thở nhìn chuyện đột nhiên xảy ra trước mắt.

Sau đó liền vang lên những tiếng thở hồng hộc nặng nề, tên tóc mái dài – thủ lĩnh của bọn côn đồ, mặt hắn ta cắt không còn một giọt máu, hắn ta há hốc mồm thở hồng hộc, cả người giống như rơi vào hầm băng.

Quá… đáng sợi Lục Trầm và Hứa Thần Nhất quay sang nhìn nhau, mỉm cười cụng ly.

“Cheers”

“Cheers”

Hai người ngẩng đầu uống hết ly rượu ngon trong tay.

“AI Mắt của tôi!” Thẩm Minh Viễn đau đến mức lăn lộn dưới đất, ôm mắt gào thét. Tô Lương Mặc thong thả đứng thẳng người lên, phủi đi những hạt bụi dính trên người, cúi tầm mắt nhìn tên Thẩm Minh Viễn đang lăn lộn dưới đất, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tô Lương Mặc tôi đưa xì gà cho cậu mà cậu cũng dám nhận”

Thẩm Minh Viễn hít vào một hơi lạnh, run rẩy ngước nhìn bóng dáng thẳng tắp đứng trước mặt mình, run rẩy giải thích: “Vậy, tôi, tôi từ chối rồi, nhưng anh cứ kiên quyết…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi