TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 404

Giọng nói của anh mang theo sự bất lực hiếm thấy, mái tóc đen nhánh lắc lắc, anh nhìn về phía cô gái đang đứng đăng sau Thẩm Quân Hoa, khuôn mặt bánh bao quen thuộc ấy, cô đang sợ hãi, đang xa lánh, đang vô cùng xa lạ… Anh, có phải anh không cẩn thận làm mất một thứ gì đó rất quan trọng rồi không?

Đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc xuất hiện một tia đau đớn không nói thành lời.

“Cậu đi ra đây với tớ” Hứa Thần Nhất kéo Tô Lương Mặc ra một chỗ khác: “Tình hình bây giờ như thế này, bệnh của cô ấy y học gọi là, bệnh mất trí nhớ có chọn lọc”

“Bình thường thì, những người mắc phải bệnh này, đều là vì trong lòng đau đớn quá mức. Tâm lý chỉ có thể chịu đựng đau đớn đến một mức dộ giới hạn nào đấy thôi, một khi vượt qua điểm giới hạn đấy, cơ thể con người sẽ kích hoạt chức năng tự phòng vệ. Vì thế một số bệnh nhân, tiềm thức của họ sẽ tự động quên đi những ký ức mà họ cho là đau khổ nhất, có thể là một người nào đó, cũng có thể là một chuyện gì đó, hoặc cũng có thể là một đoạn ký ức nào đó”

Ký ức đau khổ nhất!

Trái tim Tô Lương Mặc đau nhói… Hôn nhân của họ, những ký ức khi cô và anh sống cùng nhau, trong lòng cô lại cho rằng đấy là những ký ức đau khổ nhất!

Điều này khiến cho người đàn ông cao ngạo như Tô Lương Mặc trở nên suy sụp, mặt anh như phủ một lớp sương mờ.

“Bây giờ, tớ phải làm gì?” Anh suy sụp hỏi.

Hứa Thần Nhất cũng không dễ nói ra điều này: “Tớ đề nghị, để cô ấy đi”

“Không!” Hứa Thần Nhất vừa nói xong, Tô Lương Mặc bỗng nhiên hét ầm lên: “Tớ sẽ không để cô ấy đi đâu!” Anh có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, nếu như lần này anh để cô đi, anh sẽ không thể tìm lại cô nữa!

Không! Anh phải khóa chặt cô ở bên cạnh mình!

“Nếu cô ấy chỉ quên đi chuyện bọn tớ đã kết hôn cùng với những chuyện xảy ra sau khi kết hôn, vậy thì cũng tốt” Ánh mắt anh cố chấp: “Nếu cô ấy đã quên mất đoạn ký ức này, vậy thì cô ấy cũng đã quên đi những chuyện không tốt đẹp xảy ra lúc đó rồi, quên đi cả hôn lễ khiến cô ấy nhục nhã, quên đi cả trò chơi tự thôi miên để sỉ nhục cô ấy của tớ. Nếu như thế…cũng tốt. Tớ và cô ấy, có thể làm lại từ đầu”

Hứa Thần Nhất chau mày nhìn người bạn cố chấp của mình. “Thế cậu định giữ cô ấy lại kiểu gì? Trong trí nhớ của cô ấy, cậu và Ôn Tình Noãn sắp đính hôn rồi. Cậu định lấy lý do gì để giữ cô ấy lại?”

“Sẽ có cách. Chỉ cần cô ấy, vẫn yêu tớ”

Nhìn Tô Lương Mặc cố chấp như vậy, Hứa Thần Nhất thực sự không biết nói gì.

Nhưng anh ta cũng hiểu, Tô Lương Mặc bây giờ không nghe lời ai nói hết.

Đêm khuya, Lục Trâm, Hứa Thần Nhất và Thẩm Quân Hoa bị đuổi ra khỏi biệt thự… Đúng vậy! Là bị đuổi ra khỏi biệt thự.

“Con mẹ nó! Tô Lương Mặc điên rồi à!” Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm xẹt qua một tia khó tin: “Cậu ấy đuổi chúng ta ra ngoài như thế à?”

Hứa Thần Nhất trừng mắt coi thường: “Lương Tiểu Ý muốn đi cùng Thẩm Quân Hoa, cô ấy đã nhận định là Tô Lương Mặc sắp đính hôn với Ôn Tình Noãn nên không chịu ở lại… Quân Hoa nhà cậu lại nằng nặc đòi đưa Lương Tiểu Ý đi. Cậu phải biết là, trong lòng Lương Mặc bây giờ, cô gái này là vàng ngọc đấy, ai cũng không được phép động vào cô ấy. Cậu ấy không đuổi bọn mình đi mới lạ đấy”

Ba người ngẩng đầu nhìn lên căn phòng trên tâng ba phía đông đã sáng đèn. Trên mặt ai cũng bày ra vẻ mặt kỳ lạ.

“Này, Lục Trầm, anh nói xem, Tiểu Ý đã nhận định là Tô đại thiếu gia sắp kết hôn với Ôn Tình Noãn, nhận định cô ấy và Tô Lương Mặc không còn quan hệ gì nữa… Anh nói xem, Tô đại thiếu gia của các anh đêm nay sẽ khổ sở thế nào?”

Sắc mặt Lục Trầm cũng vô cùng kỳ quái liếc nhìn căn phòng sáng đèn trên tầng ba: “Này, Thẩm Quân Hoa, sao tôi cứ có cảm giác, những lời này của cô là đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?”

“Anh Tô, tôi thật sự phải về rồi” Lương Tiểu Ý cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, cô cứ cảm giác có gì đó rất không đúng, rất ngượng ngùng: “Đúng rồi, tôi còn phải gọi điện cho bạn tôi nữa”

Bạn?

Từ này nói ra từ miệng Lương Tiểu Ý khiến Tô Lương Mặc vô cùng hứng thú. Sau khi cô lựa chọn quên đi cuộc hôn nhân và những chuyện giữa họ xảy ra gần đây, người bạn mà Lương Tiểu Ý nói là ai đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi