TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 434

Sắc mặt Lục Trầm càng lúc càng không bình thường, anh †a nhìn Tô Lương Mặc đầy nghỉ ngờ: “Lương mập nói với cậu, cô ấy muốn ăn bánh hồng khô à?”

“Ừ, cậu biết không, cuối cùng cô ấy đã chịu làm nũng với tớ rồi” Anh nói, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

Vẻ mặt Lục Trầm nghi ngờ: “Ồ, thế hả? Lương mập nói muốn ăn bánh hồng khô? Cô ấy đâu? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Đang ngủ trên tầng hai”

Có được đáp án, Lục Trầm không nói hai lời, chạy thẳng lên tầng hai. Tô Lương Mặc không kịp giữ anh ta lại, chỉ kịp nói: “Cậu đi khẽ thôi! Đừng làm ồn đánh thức cô ấy!”

Anh chạy theo phía sau Lục Trầm, mãi mới đuổi kịp, Hứa Thần Nhất cũng đi phía sau anh. Ba người đứng trước cửa phòng ngủ trên tầng hai, Lục Trâm nghiến răng, ánh mắt xẹt qua một tia đấu tranh, cuối cùng anh ta đẩy cửa phòng ra.

Bước đến bên giường, mắt anh ta mở trừng!

“Đây, đây là Lương mập đang còn sống mà cậu nói sao?”

Tô Lương Mặc ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt Lục Trầm, anh nhẹ giọng nói, từng chữ từng chữ: “Tiểu Ý chỉ mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi. Cậu đừng làm ồn đánh thức cô ấy dậy”

Hứa Thần Nhất giơ tay ra, đặt vào động mạch trên cổ Lương Tiểu Ý… Sắc mặt anh ta trâm xuống, sau đó từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tô Lương Mặc.

“Cậu nghiêm túc đấy hả?”

Ánh mắt anh lạnh lẽo, cảnh cáo Hứa Thần Nhất và Lục Trầm: “Các cậu trật tự đi! Đừng làm ồn đánh thức cô ấy! Cô ấy mệt rồi!”

Lục Trầm còn chưa nói xong thì đã bị Hứa Thần Nhất kéo lại chặn lời anh ta muốn nói. Anh ta nhìn theo hướng Hứa Thần Nhất đang nhìn, chỉ thấy người đàn ông tự phụ cao ngạo Tô Lương Mặc, hai mắt đầy chiều chuộng nhìn thi thể đang năm trên giường, giống như trong mắt anh chỉ có cô gái đang nằm trên giường mà thôi.

“Tiểu Ý, em ngủ thêm một lúc đi, lát nữa thím Trương nấu xong bữa tối, anh bón cho em ăn nhé. Ừ ừ, em nói bánh hồng khô à? Được được, lát nữa anh sẽ đi mua cho em”

Lục Trầm và Hứa Thần Nhất nhìn nhau, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, đầu óc hai người tê dại. Bỗng chốc hai người cùng nhìn về phía Tô Lương Mặc đang dịu dàng thủ thỉ… Trong lòng hai người cùng nghĩ về một điều… Điên rồi!

Lục Trầm và Hứa Thần Nhất nhìn nhau không nói nên lời!

Ai có thể ngờ được, một người đàn ông ngông cuồng, tự cao tự đại như anh, nhưng khi đối mặt với tình cảm, hóa ra lại yếu đuối như thế!

Lục Trầm không đồng ý bỏ rơi người bạn thân của mình: “Cậu nhìn cho rõ đi, cô ấy đã chết rồi, tỉnh táo lại đi”

Không có hô hấp, không có mạch đập, không có nhịp tim…

Cậu nhìn cho kỹ đi!” Hai mắt Lục Trầm vô cùng đau thương, anh ta cũng rất ân hận, rất đau khổ về cái chết của Lương Tiểu Ý. Anh ta càng hiểu rõ, Lương Tiểu Ý chết, người bạn thân Tô Lương Mặc của anh không thể tránh khỏi có trách nhiệm.

Nhưng trước sự lựa chọn giữa người chết và bạn thân, anh ta vẫn chọn bạn thân.

“Người đã chết không thể sống lại được” Hứa Thần Nhất nói.

“Không phải!” Tô Lương Mặc kịch liệt phản bác: “Thật đấy!

Không phải đâu! Cô ấy chưa chết! Cô ấy chỉ đang ngủ say thôi, bác sĩ đã nói như thế mà. Bác sĩ nói cô ấy đang ngủ. Chỉ cần tớ đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ tỉnh lại”

“Bác sĩ nói?” Hứa Thần Nhất và Lục Trâm không tin, nhưng nhìn Tô Lương Mặc nghiêm túc như vậy, nhìn anh không giống như đang nói dối. Hứa Thần Nhất chau mày nghỉ hoặc: “Bác sĩ nào?”

“Bác sĩ Phương ở bệnh viện của chúng ta, lời ông ấy nói không thể là giả được đúng không?” Tô Lương Mặc nghiêm túc trả lời.

“Là do cậu ép bác sĩ nói thế”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi