TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 469

Ánh mắt đầy hoảng hốt… Không! Không! Không thể nào!

“Anh lừa em đúng không? Anh đang giúp Lương Tiểu Ý người phụ nữ đê tiện đó thoát tội!”

Sau đó Tô Lương Mặc đáp lại cô ta bằng một cái khịt mũi.

“À đúng rồi” Tô Lương Mặc bỗng nhiên quay người lại, nói: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ không nói cho Ôn Chấn Hải biết đâu”

Ôn Tình Noãn không ngu ngốc, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh… Thế nên lúc nhìn Tô Lương Mặc rời đi ánh mắt cô ta cực kỳ phức tạp.

Ý tứ của Tô Lương Mặc không đơn giản, anh không nói ra chuyện ngày hôm nay, cũng có nghĩa là… Mặc kệ cô sau khi quay về bịa đặt câu chuyện như thế nào, sau đó, cô ta có thể trả thù rồi.

Đúng! Người đàn ông đang ra hiệu cho cô ta… Anh cho cô ta cơ hội trả thù.

Ôn Tình Tuyết hủy hoại khuôn mặt cô ta, Ôn Tình Noãn không thể nào không hận!

Biết rõ Tô Lương Mặc đang lợi dụng cô ra, nhưng cô ta vẫn động lòng.

Ôn Tình Tuyết hủy hoại khuôn mặt cô ta, Ôn Tình Noãn ghi nhớ điều đó trong lòng, lúc cô ta nằm viện, Ôn Tình Tuyết còn làm ra bộ dạng quan tâm lo lắng cho cô ta, bây giờ nghĩ lại thật là ghê tởm!

“Ôn Tình Tuyết!” Ôn Tình Noãn kìm nén sự đau đớn toàn cơ thể, cô chống tay xuống đất đứng lên! Ánh mắt tràn đầy sự căm hận.

Tô Lương Mặc rời khỏi T Y, chiếc xe lao lên đường cao tốc!

Cửa kính được mở ra! Gió lạnh luồn vào trong xe, phả vào mặt anh, đau tận xương tủy, sau đó anh như thể không nhận thức được điều đó, lái xe với tốc độ bàn thờ.

Ôn Tình Noãn không về nhà luôn mà ở bên ngoài một đêm.

Cô ta cần tạo một hiện trường giả.

Lúc cô ta về đến nhà họ Ôn, Ôn Chấn Hải không hề đi đâu cả, ông ta ngồi ở nhà đợi cô ta quay về.

Vừa nhìn thấy bóng của Ôn Tình Noãn xuất hiện trước cửa nhà, Ôn Chấn Hải lập tức đi đến, “Sao rồi sao rồi?” Ông ta rối rít hỏi thăm. Ôn Tình Noãn vừa bị cưỡng hiếp đến ghê tởm, mà tất cả đều là do bố ruột của cô ta, vì người đàn ông trước mặt muốn cô ta đi quyến rũ Tô Lương Mặc mới khiên cô ta bị như vậy.

Lúc này, nghe thấy lời hỏi thăm của ông ta, nghĩ đến chuyện xảy ra ở bể bơi tối qua, Ôn Tình Noãn không kìm nén được sự căm hận với Ôn Chấn Hải trong lòng.

Nhưng cô ta rất nhanh đã đè nén xuống, cô ta chớp mắt, dịu dàng nói: “Daddy, con mệt cả đêm bây giờ mới về đến nhà” Cô ta vẫn dùng giọng nói nũng nịu đó, Ôn Chấn Hải vừa nghe thấy mắt đã sáng lên, khuôn mặt khó coi cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời, vừa cười vừa kéo tay Ôn Tình Noãn: “Daddy biết con giỏi nhất mài! May mà Daddy đã nghe lời con, nếu để Tình Tuyết đi, nói không chừng sẽ hỏng chuyện. Con gái ngoan, mệt cả đêm rồi, mau đi nghỉ ngơi đi”

Ôn Chấn Hải hiểu lầm “mệt cả đêm” của Ôn Tình Noãn là một đêm vui vẻ giữa Ôn Tình Tuyết và Tô Lương Mặc. Nghe xong, đáy mắt Ôn Tình Noãn lạnh lẽo, bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của Ôn Chấn Hải: “Daddy, không vội. Con có chuyện muốn nói với bố”

Ôn Chấn Hải nhìn Ôn Tình Noãn chần chừ do dự, lập tức nói: “Con nói đi, chỉ cần có thể giúp Daddy sẽ giúp con”

Ôn Tình Noãn ngước mắt nhìn Ôn Chấn Hải: “Thật ạ?”

“Đương nhiên rồi”

Ôn Tình Noãn giơ tay lên chỉ vào vết sẹo trên mặt, do dự nói: “Uương Mặc nói, muốn làm phu nhân nhà họ Tô, mặt không được có sẹo…”

“Vậy… vậy phải làm như thế nào?” Ôn Chấn Hải chau mày, “Lúc trước mấy chỗ phẫu thuật thẩm mĩ đều nói vết thương trên mặt con quá sâu, e rằng không xóa đi hết được vết sẹo.

Trừ phi cấy ghép da, nhưng hiện tại không có người hiến tặng…” Ôn Chấn Hải đang nói bỗng nhiên khựng lại.

Ôn Tình Noãn chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Tình Tuyết là em gái con, phản ứng bài xích chắc sẽ rất nhỏ, nếu Tình Tuyết có thể cấy ghép da cho con…” Lời còn chưa nói hết, Ôn Tình Noãn bỗng bịt miệng lại: “Aaa, con nói gì không biết, sao con lại có suy nghĩ này chứ??”

Ôn Chấn Hải kinh ngạc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi