TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 474

Tô Viên nhà họ Tô.

Mười mấy chiếc xe hàng hiệu nối đuôi nhau dừng trước cổng Tô Viên, dẫn đầu là chiếc Rolls-Royce, mở cửa ra là một đôi chân thon dài.

Người đàn ông xuống xe, cơ thể cao lớn vạm vỡ. Lục Trâm cũng xuống xe, sau đó là Vân Đồng, số vệ sĩ còn lại mặc đồ vest màu đen giày da.

“Cậu chủ, cậu về rồi ạ. Ông nội đang đợi cậu ở Trang Viên.

Ông nội rất tức giận”

“Biết rồi, chú Phùng” Tô Lương Mặc mặt không biểu cảm đi qua người chú Phùng, dẫn một nhóm người xông vào Tô Viên, chú Phùng vội vàng cản lại: “Cậu chủ, cậu biết quy tắc của ông nội mà. Cậu đưa nhiều vệ sĩ xông vào như vậy, e rằng sẽ chọc giận ông nội.”

Người đàn ông khựng lại, đôi mắt tối ngòm liếc nhìn chú Phùng từ trên xuống dưới, giọng nói không chút khách sáo: “Chú Phùng, chú già rồi”

Sắc mặt của chú Phùng khó coi vô cùng.

Liếc nhìn đoàn người mà Tô Lương Mặc dẫn đến, e rằng người đến không có ý tốt.

“Cậu chủ! Cậu nghe lão già tôi nói một câu,” chú Phùng sắc mặt tối sầm: “Cậu nên nhớ đó là ông nội – người yêu thương cậu nhất”

Người đàn ông bước tiếp.

Trong vườn hoa, Lục Trầm nhìn thấy ông nội.

Ông nội nghe thấy động tĩnh nheo mắt nhìn qua, đập vào mắt ông là một nhóm người cực kì nghiêm túc!

Cười lạnh một tiếng: “Hơ hơ, đây là Tô Viên, là nơi của ta, cháu làm ra động tĩnh lớn như vậy, không hay chút nào.”

Tô Lương Mặc lạnh lùng bước đến trước mặt ông Tô, khom người cực kì kính cẩn: “Ông Tô, ông gọi cháu về có chuyện gì ạ?”

Ông Tô nghe xong, đôi mắt nhìn lên người đứa cháu trai trước mặt: “Làm sao? Cháu bây giờ đến ông nội cũng không nhận nữa sao?” Tô Lương Mặc không còn gọi “ông nội” nữa mà gọi là “ông Tô”, cách xưng hô này khác biệt rất lớn.

“Ông nói gì thế ạ?” Tô Lương Mặc vẫn rất bình tĩnh đáp lại: “Ông gọi Lương Mặc về để hỏi điều này thì Lương Mặc cáo từ đây ạ”

Chú Phùng đúng lúc đó bước đến, ông Tô tức giận chỉ vào mặt Tô Lương Mặc: “Lão Phùng, ông nghe đi, nghe đi! Đứa cháu trai của tôi không còn coi đây là nhà nữa rồi, mở miệng ra là gọi ‘ông Tô, lúc đến mang theo mười mấy tên vệ sĩ, rời đi còn cực kì khách sáo… cáo từ:… hơ hơ, Lão Phùng ông nghe mấy lời khách sáo của nó, ‘cáo từ”? Ở nhà còn cần ‘cáo từ sao??”

Ông Tô nói một tràng trách móc nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt không nhúc nhích, mặt không biểu cảm.

“Ông Tô, ông có chuyện thì cứ nói thẳng ra, đừng có kích động khiêu khích cháu. Ông có lẽ vẫn chưa hiểu cháu lắm, cháu không kiên nhẫn đâu.” Tô Lương Mặc lãnh đạm nói, ông Tô ném cốc trà lên người Tô Lương Mặc, một tên vệ sĩ bước rất nhanh về phía trước, chắn trước mặt Tô Lương Mặc, nhưng vẫn có chút nước trà bản lên bộ vest màu đen của Tô Lương Mặc.

“Boss…”

Tên vệ sĩ đó muốn xin được tha thứ, nhưng nhìn thấy Tô Lương Mặc xua tay, “Không sao, cậu đứng sang một bên”

Ông Tô giận đến run rẩy, ngón tay chỉ vào Tô Lương Mặc: “Hôm nay cháu đến là để làm gì?”

“Lệnh của ông nên cháu đến” Người đàn ông hững hờ trả lời: “Thuận tiện đến cảm ơn ông đã nuôi nấng cháu những năm qua”

“Cháu có ý gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi