Chương 57
Lương Tiểu Ý nhìn Tô Lương Mặc bằng anh mắt nghi ngờ, anh nói đám cưới của bọn họ sẽ được tổ chức sau một tháng nữa… Chẳng lẽ anh thật sự bãng lòng tổ chức đám cưới cho cô? Chẳng lẽ cô thật sự đã trách lầm anh sao? Không! Cô không tin anh!!!
Trong nhận thức của Lương Tiểu Ý, hôn nhân là chuyện vô cùng thiêng liêng, nếu như một người đàn ông nguyện ý cho một người phụ nữ một đám cưới long trọng, như vậy nhất định là người đàn ông đó thật lòng yêu người phụ nữ kia.
Lương Tiểu Ý nhíu mày không nói, trong lòng của cô vẫn tràn đầy nghỉ ngờ và bối rối. Nhưng cô tìm không ra đáp án.
Tô Lương Mặc nhìn thấy Lương Tiểu Ý bình tĩnh trở lại, chậm rãi đến gần Lương Tiểu Ý, ôm cô vào lòng, cơ thế Lương Tiểu Ý ngay lập cứng đờ, đưa tay muốn đẩy Tô Lương Mặc ra.
“Đừng động đậy! ” Tô Lương Mặc đột nhiên quát khẽ, nửa đưa nửa đẩy, đem cơ thể cứng ngắc của Lương Tiểu Ý kéo vào trong xe. Tô Lương Mặc mở ra máy sưởi, lại lấy một con dao gọt trái cây từ trong tủ chứa đồ ra, một bên đưa cho Lương Tiểu Ý một bên nói ra: “Tiểu Ý, anh ngồi bên cạnh em, tất cả những chuyện đã xảy ra trên người em hôm nay, anh đã nghe Lục Trầm nói rồi, quả thực là do anh.
Nêu em hận anh, cái này, ” Tô Lương Mặc cầm con dao gọt trái cây trong tay, cưỡng ép nhét vào trong tay Lương Tiểu Ý, “em cầm lấy, hướng phía nơi này, ” Tô Lương Mặc nắm lấy Lương Tiểu Ý tay, cầm con dao kia, đâm vào trong ngực mình, dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng, “Em đâm mạnh vào. Bao nhiêu nhát cũng được, chỉ cần em có thể hết tức giận.”
“Lạch cạch” Lương Tiểu Ý run tay khiến con dao rơi xuống sàn xe, cho tới một lúc sau, tay của cô vẫn không ngừng run rẩy như cũ. Trong mắt của cô tất cả đều là dòng máu đỏ tươi trên chiếc áo sơ mi trước mặt… Cô dường như bị dọa sợ, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Trong chiếc xe màu bạc bỗng nhiên vang lên tiếng khóc long trời nở đất của phụ nữ .
“Hu hu hu…” Cô khiến Tô Lương Mặc bị thương! Cô làm sao có thể đâm anh chứ! Anh là Tô Lương Mặc mà!
Vừa nhìn thấy Lương Tiểu Ý khóc lớn, Tô Lương Mặc liền hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì cho phải, anh chưa từng an ủi người khác bao.
giờ, chỉ có thể nhớ lại cách ông nội đã từng an ủi anh, anh vụng về ôm lấy Lương Tiểu Ý đầu, dựa gần vào cô, vuốt ve đầu cô an ủi từng chút một, đôi môi xinh đẹp đang nói ra những lời an ủi ngây thơ nhất: “Ôi, đừng khóc đừng khóc, Tiểu Ý à, đừng khóc, là anh không tốt, về sau sẽ không bao giờ để người khác tổn thương Tiểu Ý, tuyệt đối không khiến Tiểu Ý khóc.”
Một Tô Lương Mặc như vậy, nếu như bị bạn bè của anh, cấp dưới của anh, người nhà của anh nhìn thấy, nhất định sẽ bị sốc.
Lương Tiểu Ý nức nở, cô không biết mình có nên tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa hay không, chỉ biết là cái ôm ấp vô cùng ấm áp của người đàn ông này vẫn giống như mười năm trước, vào đêm tuyết rơi đó anh cứu cô ra khỏi nhà vệ sinh không một bóng người kia, trên sân trường trống trải, ôm cô về nhà.
Lương Tiểu Ý giơ cánh tay lên rồi lại do dự buông xuống… Cô không biết mình có nên mở rộng vòng tay một lần nữa cho người đàn ông này không.
Bàn tay dịu dàng lúc có lúc không xoa mái đầu ướt sũng của cô, an ủi nỗi sợ hãi của cô. Giọng nói trên đỉnh đầu kia chậm rãi kể lại chuyện sau khi anh nhận được điện thoại của Trầm, sự lo lắng dành cho cô, anh đã rất sốt ruột sau khi phát hiện cô mất tích, tiếp đó đi tìm cô hơn một giờ mà vẫn chưa tìm thấy cô, anh nóng nảy đến nỗi muốn giết người.
Lương Tiểu Ý không biết có thể một lần nữ tin tưởng những lời nói của người đàn ông đang ôm cô hay không. Giọng nói của anh truyền từ trên đỉnh đầu xuống, “Tiểu Ý, về sau cũng không được đột nhiên biến mất, anh sẽ lo lắng, rất lo lắng rất lo lắng”
Trong nháy mắt, tòa thành trì kiên cố vừa mới dựng lên trong lòng Lương Tiểu Ý lập tức bị sự sợ hãi và căng thẳng trong giọng nói của anh công phá, giây lát liền vỡ ra một vết nứt.
Từng nghe có người nói rằng, lời nói của một người có thể là giả, nhưng tình cảm trong đó lại không cách nào giả vờ được. Giờ khắc này, cô có chút tin tưởng, anh thật sự đang lo lắng cho cô.