TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 573

Không thể để tên Giám đốc Trương nhỏ bé này làm hỏng chuyện được. Anh ta lạnh lùng quát: “Giám đốc Trương còn ngây ra đó làm gì?”

Một câu nói chặn đứng những điều Trương Tuyền chưa kịp nói.

Trương Tuyền cúi đầu tiu nghỉu rời đi.

Ánh mắt của mọi người lại lần nữa hướng về người đàn ông đứng ở trung tâm. Phong tỏa khách sạn… Chuyện này xảy ra lúc nào? Bao nhiêu người đang đứng ở đây, nhưng lại không một ai phát hiện ra, ngay từ khi người đàn ông này xuất hiện, khách sạn đã bị phong tỏa rồi sao?

Tô Lương Mặc nhà họ Tô, quả là một người đàn ông đáng sợ, mặt không biến sắc sắp xếp tất cả mọi chuyện.

Có lẽ trong mắt người đàn ông nhà họ Tô này, cô gái Ngụy Na kia thật nực cười, cô ta vừa xuất hiện đã là một trò cười.

Nhưng vợ của Tô Lương Mặc… Cô gái này là Tô phu nhân sao?

Sao lại ăn mặc như thế kia?

Tin tức về cái chết của Lương Tiểu Ý năm xưa bị Tô Lương Mặc giấu đi, người bên ngoài không hề hay biết. Bọn họ chỉ tưởng rằng, những năm nay không có tin đồn về Tô phu nhân nữa là vì Tô phu nhân hành sự khiêm tốn.

Chỉ bằng nói Tô phu nhân… Cô gái này quá lạ lãm. Tin tức về cô ở bên ngoài rất ít ỏi.

Chỉ biết là, năm xưa có tin đồn, giáo sư não bộ Lương Tiểu Ý về nước, trong lúc phẫu thuật cố ý để xảy ra sai sót, khiến bạn thân trở thành người thực vật, tranh thủ cơ hội cướp chồng chưa cưới của bạn thân, một bước trở thành Tô phu nhân. Tin đồn này năm xưa vô cùng ồn ào.

Mọi người đến giờ phút này vẫn còn có ấn tượng.

“Người này chính là… giáo sư Lương năm xưa cướp chồng chưa cưới của bạn thân à?” Có tiếng xì xào trong đám đông xung quanh. Một giọng nói khác quở trách: “Nói nhỏ thôi, người chồng chưa cưới ấy chính là anh Tô – Tô Lương Mặc đấy. Nếu không muốn có kết cục giống như nhà họ Ngụy, không muốn trở thành Ngụy Na thứ hai, thì quản cái miệng cho tốt đi”

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng những tiếng xì xào vẫn liên tục đập vào tai Lương Tiểu Ý.

Sắc mặt Lương Tiểu Ý xanh xao bất định… Năm năm trôi qua, những lời đồn đại ác ý vẫn đi theo người đàn ông này xâm nhập vào cuộc sống của cô, bắt đầu ồn ào khắp nơi.

Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Sự xuất hiện của anh có thể nào mang đến cho tôi một chút chuyện tốt đẹp nào không?” Mỗi lần anh xuất hiện đều mang theo bi thương. “Tô Lương Mặc, mỗi lần, mỗi lần như thế… tôi thực sự sức cùng lực kiệt rồi” Cuộc sống có anh, giống như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, cứ liên tục quay tròn quay tròn, dường như những chuyện đó không hề có hồi kết. Cô, thực sự mệt mỏi lắm rồi…

Hô hấp của Tô Lương Mặc ngưng đọng, hai bàn tay buông thõng bên cạnh dần dần nắm chặt lại, run rẩy.

Chẳng nhẽ sự xuất hiện của anh… đối với cô, thực sự chỉ giống như một cơn hoạn nạn, không hơn không kém sao?

Chẳng nhẽ cô không hề nhận ra, anh đang thay đổi vì cô sao?

Ánh mắt anh lộ ra một tia thất bại, anh huơ huơ tay, ngay lập tức có người lịch sự mời những người đang đứng trong đại sảnh rời đi. Bỗng chốc, đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý, còn có thêm một Lục Trầm.

Không còn ai nữa, anh mới lộ ra vẻ suy sụp nhìn vào ánh mắt đau khổ của Lương Tiểu Ý, anh hỏi: “Rốt cuộc thì, anh phải làm thế nào…” Anh cũng mệt, nhưng anh tuyệt đối không buông tay. Anh có một dự cảm, chỉ cần anh chùn chân, chỉ cần anh buông tay, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.

Lương Tiểu Ý nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, đôi mắt trong veo của cô xẹt qua một tia kiên định. Nhìn thấy bên cạnh có một cái ghế sofa, cô liền đi về phía ghế sofa, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nói: “Tô Lương Mặc, tôi cho rằng, giữa chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng. Ngồi đi” Cô ngồi xuống ghế sofa trước.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi