TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 660

Mà thời gian sắp tới, anh cũng sẽ phải trả cái giá rất lớn để bảo vệ lời hứa hẹn này của mình, thậm chỉ…

Ánh mắt nghỉ ngờ của Lương Tiểu Ý nhìn về phía người đàn ông ôn nhu đang ngồi đối diện Tiểu Bảo, cô rất muốn tin người đàn ông này, rất muốn tin tình cảm lúc này của anh là thật. Nhưng cô lại không dám tin.

Những ký ức kinh hoàng trước đây, cô không muốn nhớ lại, nhưng chúng vẫn vô thức hiện về trong tâm trí cô, hiện lên ngay trước mắt cô.

Đúng như câu thành ngữ ngày xưa đã nói: Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Cảm xúc trong lòng cô lúc này vô cùng phức tạp, nhưng cô cũng không nỡ phá vỡ khoảng thời gian hai cha con anh gần gũi nhau thế này.

Khi Đại Bảo và Tiểu Bảo còn bé, hai đứa đều hay hỏi cô: Mommy, daddy đi đâu rồi? Daddy đang ở đâu vậy? Mommy, có phải daddy bận quá không? Mommy, bao giờ daddy quay về thăm chúng ta? Mommy, người ta đều có daddy, tại sao chúng con không có?

Trước khi lên ba tuổi, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều hay hỏi cô như vậy, đặc biệt là Tiểu Bảo, cậu bé hỏi rất nhiều lần, gần như ngày nào cũng hỏi. Nhưng Lương Tiểu Ý cũng không nhớ là từ khi nào hai cậu bé không còn hỏi những câu hỏi như thế nữa.

Dường như, hai anh em đồng thời không còn hỏi cô những câu hỏi như thế nữa.

Nhưng trong lòng Lương Tiểu Ý hiểu, thực ra hai đứa trẻ đều vô cùng khát khao tình yêu của cha, trẻ con vô cùng ngây thơ, chúng sẽ dùng những câu hỏi ngây ngô và trực tiếp nhất để thể hiện nỗi khát khao trong lòng mình. Hai đứa trẻ đều hỏi, có phải daddy quá bận nên không có thời gian về thăm mình, thực ra trong lòng cả hai đều đang vô cùng khát khao tình yêu của cha.

Lương Tiểu Ý im lặng nhìn ba cha con, ba người họ ở bên nhau, cho dù vui vẻ hay buồn bực, cô tuyệt đối sẽ không can thiệp vào, cô sẽ không vì oán hận giữa mình và Tô Lương Mặc mà truyền cho hai đứa trẻ những cảm xúc tiêu cực giống mình.

Nói cách khác, nếu Tô Lương Mặc và các con ở bên nhau vui vẻ, cô sẽ không vì sự ích kỷ của mình mà phá hủy tình cảm giữa ba cha con. Đương nhiên Đại Bảo và Tiểu Bảo không phải là những đứa trẻ bình thường, đặc biệt là Đại Bảo, cậu bé trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều, Tô Lương Mặc sẽ không dễ dàng lấy được tình yêu của Đại Bảo đâu!

“Chú, chú ôm chặt quá, tôi không thở được!” Ánh mắt Đại Bảo Lương Chi Hoành lấp lánh, nhưng cậu vẫn lạnh lùng từ chối cái ôm của Tô Lương Mặc.

Lương Tiểu Ý đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này.

Nhưng anh không hề tức giận, cũng không ngượng ngùng, anh đột nhiên nhấc hai tay lên, đặt hai đứa trẻ ngồi lên hai bên vai mình.

Hai anh em Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy không thể ngờ được là, mọi người đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên cơ thể nhỏ bé của mình lại chơ vơ trong không trung.

Lương Tiểu Ý thấy thế, mặt cô trắng bệch, cô vội vàng đứng dậy, định ngăn cản hành động nguy hiểm này của Tô Lương Mặc: “Đừng…”

Nhưng chưa nói xong thì cô đã nghe thấy tiếng cười khanh khách vang lên.

Lời lên đến miệng rồi nhưng lại không nói được ra, Lương Tiểu Ý chỉ ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cơ thể anh cao lớn, thẳng tắp, hai đứa trẻ đang ngồi hai bên bờ vai rộng lớn của anh, ba gương đẹp trai giống hệt nhau đều đang nở nụ cười giống hệt nhau. Lương Tiểu Ý nhìn nụ cười vui vẻ của Tiểu Bảo, sau đó lại nhìn sang Đại Bảo đang ngồi trên phía vai còn lại của anh.

Đại Bảo trước giờ đều vô cùng trầm ồn, khuôn mặt yếu ớt vì bệnh tật của cậu hiếm khi xuất hiện nụ cười như thế này, hàm răng nhỏ lộ cả ra… Lương Tiểu Ý ngây người…

Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ rằng, hai đứa bé không có cha, vậy thì cô sẽ yêu hai đứa trẻ gấp đôi, như vậy cô có thể bù đắp được sự thiếu hụt tình yêu của cha cho hai đứa trẻ… Nhưng hôm nay cô mới biết là, mình đã sai.

Cho dù cô làm cách nào, cô cũng không thể mang đến cho hai đứa trẻ tình yêu của cha được… Nhưng Tô Lương Mặc… anh có thể.

Ánh mắt phức tạp của của Lương Tiểu Ý nhìn về phía Tô Lương Mặc… Anh có thật lòng không? Cô có thể tin tưởng anh không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi