TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 678

Lương Tiểu Ý và Lương Chi Duy nghe thấy thế đều vô cùng ngạc nhiên, hai người ngẩng đầu nhìn về phía cậu bé kia… Cậu †a cố ý?

Một đứa trẻ còn bé như thế này… nhưng lại có hành động độc ác như vậy sao?

“Haha, là tôi thì sao? Mấy người đi tố cáo tôi à? Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người trước” Cậu bé kia kiêu ngạo hất cằm lên, ngạo mạn nói: “Chị tôi là vợ chưa cưới của Tô Lương Mặc, tương lai chị ấy sẽ là bà chủ của Tập đoàn Tài chính Tô Thị!”

“Mấy người có biết Tô Lương Mặc là ai không? Đồ nhà quê, anh rể tôi chính là con cá sấu lớn trong giới thương nghiệp của nước Z đấy!” Cậu bé kia càng nói càng đắc ý.

Nghe thấy thế, mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch.

Lương Chi Duy nhẹ nhàng kéo tay Lương Chi Hoành: “Anh, Tô Lương Mặc mà anh ta nói có phải là…”

Cậu còn đang nói dở, nhưng Lương Chi Hoành lại thong thả nhưng kiên quyết đẩy tay của Lương Chỉ Duy ra, cậu ngẩng đầu lên, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng ý cười không hề chạm được vào mắt cậu, giọng nói lạnh lùng của cậu vang lên: “Nói như thế thì, anh là em vợ của Tô Lương Mặc?”

“Nói như thế thì, anh còn là em vợ của Tô Lương Mặc?”

Giọng nói bình thản của Lương Chi Hoành vang lên dưới gốc cây hoa anh đào đang nở rộ.

Sắc mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, bên tai cô vang lên một tiếng “âm”, cô liền ngây ngốc.

Vợ chưa cưới… của Tô Lương Mặc?

Quả nhiên người đàn ông này lại lừa cô!

Lương Tiểu Ý vô thức nhớ lại năm năm trước, sau khi sự thật về buổi lễ kết hôn được anh tỉ mỉ lên kế hoạch kia bại lộ, anh nói với cô thế này: “Ơn cứu mạng năm xưa, tôi sẽ dùng một cách khác để báo đáp cô, ngoại trừ danh phận bà chủ nhà họ Tô, cô muốn gì cũng được”

Chẳng nhẽ… Lương Tiếu Ý vừa nhớ đến chuyện này, trái tim cô liền lạnh giá… Năm năm đã trôi qua, giọng nói lạnh lùng của anh lúc đó vẫn còn văng vắng bên tai cô.

“Người ta đã nói rồi, những gì tai nghe chưa chắc đã là thật, những gì mắt thấy mới đáng tin. Anh nói anh là em vợ của Tô Lương Mặc, vậy chứng cứ đâu?” Lương Chi Hoành không nhanh không chậm nói, đôi mắt đen thãm của cậu thờ ơ liếc nhìn cậu bé đối diện kia.

Cậu ta ngang ngược chỉ tay về phía Lương Chi Hoành: “Đồ nhà quê, mày muốn chứng cứ gì?”

“Nếu anh là em vợ của Tô Lương Mặc, vậy thì gọi Tô Lương Mặc ra đây!”

Mặt cậu bé kia biến sắc, ánh mắt xẹt qua một tia chột dạ… Cậu ta có thể gọi được người đàn ông Tô Lương Mặc trong truyền thuyết kia xuất hiện mới lạt Mặt cậu ta biến sắc vài lần, sau đó ngang ngược quát lớn: “Tô Lương Mặc là người mà mấy kẻ nhà quê các người muốn gặp là gặp à? Mấy người nghĩ mình là ai chứ?”

“Haha” Lương Chi Hoành bật cười, sau đó mặt cậu cứng lại, hàng lông mày xinh đẹp nhếch lên: “Nếu anh không lấy được chứng cứ ra, thì đừng có tự xưng là em vợ của Tô Lương Mặc, nói thì ai chẳng nói được, tôi còn nói tôi là con trai của Tô Lương Mặc này”

Lương Chi Duy thấy anh trai mình nói thế, cậu liền học theo. Cậu kiêu ngạo hất căm lên: “Xi, nói thì ai chẳng nói được? Hừ, tôi cũng nói tôi là con trai của Tô Lương Mặc này!”

Cậu bé kia nghe thấy hai anh em Lương Chi Hoành, Lương Chi Duy nói thế, cậu ta hơi ngây người, giây tiếp theo liền ôm bụng cười lớn: “Hahaaa…”

Cậu ta chỉ tay về phía Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy, khinh thường châm chọc: “Hai người? Con trai của Tô Lương Mặc? Xứng không?” Ánh mắt cậu ta liếc qua Lương Tiểu Ý, ngón tay cậu ta không hề khách sáo chỉ thẳng vào mặt Lương Tiếu Ý, nghiêng đầu mỉa mai hỏi Lương Chi Hoành: “Không phải mày định nói, bà cô này là vợ của Tô Lương Mặc đấy chứ?”

Ánh mắt của Lương Chi Hoành đột nhiên trở nên lạnh lẽo, còn lạnh hơn lúc nãy rất nhiều.

Cậu bé kia ôm bụng cười lớn, ánh mắt mỉa mai nhìn thẳng về phía Lương Tiểu Ý, không hề khách sáo: “Phì! Mấy kẻ nhà quê mà cũng dám xưng là vợ và con trai của Tô Lương Mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi