TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 70

 

Rốt cuộc làm sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này, cô đã kết hôn với người đàn ông đó…Chuyện từng mơ ước tha thiết cuối cùng cũng xảy ra, cô lại giống như ở trong xương mù, không rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào.

 

Chiếc xe Ferrari màu đỏ đã nhanh chóng đi xa, Lương Tiểu Ý mở cánh cổng lớn của biệt thự ra, giãm lên con đường nhỏ lát đá cuội, xuyên qua biển hoa, đi về phía nhà của cô và anh.

 

Từ xa nhìn thấy ánh đèn sáng trưng trong ngôi nhà, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bóng người cao ráo kiêu ngạo lạnh lùng ngồi trên sofa phía sau quầy bar.

 

“Em về rồi!” bóng người cáo ráo đứng dậy khỏi sofa, bước chân ưu nhã đi về phía cô. Lương Tiểu Ý nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thoải mái sạch sẽ, dưới thân là chiếc quần jean màu xanh nhạt kiểu dáng hưu nhàn, áo sơ mi cũng không cài hết cúc, cả người tỏa ra hương vị của soái ca kiểu hình cấm dục.

 

Đây là quyến rũ trắng trợn mà!

 

Tô Lương Mặc càng đến gần, Lương Tiểu Ý càng không dám nhìn thẳng vào anh: “Khụ khụ…, anh Tô, anh ăn tối chưa? Thím Trương đâu?”

 

Biệt thự hôm nay có chút an tĩnh, từ lúc cô bước chân vào cửa vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của thím Trương.

 

Nhìn thấy hành động nén nuốt nước bọt của cô, đáy mắt Tô Lương Mặc thoáng qua chút vui vẻ, ài miệng lại hết sức tủi thân oán trách Lương Tiểu Ý: “Vợ ơi, anh đói “Để em gọi thím Trương đến” Đối với những hành động thân mật của anh dạo gần đây, Lương Tiểu Ý vẫn cảm thấy không quen.

 

“Nhà thím Trương có chút việc, anh cho thím ấy nghỉ một tuần rồi”

 

Ngụ ý là, tuần này thím Trương sẽ không tới, em gọi cũng không có ích gì.

 

Mà sự thực là…

 

Ba tiếng trước Tô Lương Mặc nhìn thím Trương: “Tôi thấy bảo thím Trương mới có cháu nội rồi? Tuần này tôi cho thím nghỉ, thím cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt”

 

Thím Trương không hiểu đầu đuôi ra sao, Tô Lương Mặc lại móc ra một sấp tiền mặt: “Đây là tiền mừng của cháu thím” Tô Lương Mặc nói xong lại hỏi thím Trương: “Cháu để lão Lưu đưa thím về nhà nhé, thím còn chuẩn bị đồ đạc gì không?”

 

Một lát sau, thím Trương mơ mơ màng màng ngổi lên xe của lão Lưu, hỏi ông: “Lão Lưu, ông nói, cậu có ý gì vậy? Nói tuần này cho tôi nghỉ, còn cho cháu tôi tiền,…Cậu chủ nghe đâu ra tôi mới có cháu?

 

Cháu tôi bây giờ biết chạy rồi đấ Lão Lưu liếc nhìn thím Trương qua gương chiếu hậu: “Ngốc không chứ, cậu chủ sống thế giới hai người với phu nhân, chê bà vướng víu đấy!”

 

Lúc này, Lương Tiểu Ý hoàn toàn không biết trong lúc cô đi ra ngoài, thím Trương không phải bởi nhà có việc xin nghỉ mà là bị vị tổng giám đốc lạnh lùng của chúng ta tùy tiện tìm cái cớ đuổi đi.

 

Cô nghe Tô Lương Mặc kêu đói, cũng không nghĩ nhiều hỏi: “Vậy…anh muốn ăn cái gì? Em đi nấu” Thời tiết có chút nóng, Lương Tiểu Ý cởi nút áo sơ mi, động tác vô cùng thành thạo cởi xuống áo chống nắng và kính râm, đeo vào tạp giề.

 

Người đàn ông phía sau đi theo cô đến cửa phòng bếp.

 

Tô Lương Mặc nhìn người phụ nữ đang thành thục thái cà rốt và bông cải xanh trong phòng bếp. Cởi áo khoác ngoài ra, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây màu đen, bên ngoài là chiếc tạp dề màu xanh được khoác vội.

 

Ánh mắt Tô Lương Mặc đen lại, bất luận là áo hai dây hay là tạp đề đều không che được những vết trên lưng cô lộ ra ngoài.

 

Mỗi một vết sẹo ngang dọc đan xen trên lưng cô đều khiến Tô Lương Mặc cảm thấy một vẻ đẹp hỗn loạn gợi cảm.

 

Lương Tiểu Ý không hề biết rằng, cái cơ thể mà cho là xấu xí, trong mắt Tô Lương Mặc lại đẹp đến mức giống như nàng Venus cụt tay.

 

Cô đang chuẩn bị đem mỳ Ý cho vào nồi, một người dán vào lưng cô, ngay sau đó một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, phía sau lưng bị một lồng ngực ấm áp bao bọc, “xoạt” một tiếng, Lương Tiểu Ý liền nhận ra xảy ra chuyện gì, khuôn mặt trẻ con phúng phính lập tức đỏ như quả cà chua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi