Chương 709
Đúng lúc này.
“Cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Hai người trong phòng giống như ăn trộm bị người ta phát hiện, hai người vội vàng tách nhau ra. Tô Lương Mặc giả vờ ho hai tiếng, sau đó nói: “Vào đi”
Cánh cửa bị mở ra.
*Yo Lương mập, nghe nói Tổng giám đốc vác một cô gái nào đó đi vào phòng làm việc… Hừm, tôi biết ngay là cô mà”
Lục Trầm dựa người vào cửa, cà lơ phất phơ nói: “Ý? Lạ nhỉ?
Sao quần áo trên người cô vẫn gọn gàng thế kia chứ?”
Mặt Lương Tiểu Ý bỗng nhiên đỏ ửng!
Cô trừng mắt nhìn Lục Trâm!
“Hừ! Cô đừng trừng mắt nhìn tôi, tôi sợ” Lục Trầm giả vờ sợ hãi, hai tay anh ta giơ lên ôm ngực. Lương Tiểu Ý không muốn nói gì nữa.
Giả vời Tiếp tục giả vờ đi!
Nhưng cũng nhờ Lục Trầm bất ngờ xen vào, nên bầu không khí đông cứng ban nãy cũng đã giảm đi rất nhiều.
“Đi thôi, sắp trưa rồi, tớ mời vợ chồng hai cậu đi ăn!” Lục Trầm đút hai tay vào túi quần, sau đó bước ra ngoài, không cần quan tâm xem đối phương có đồng ý hay không.
Bỗng nhiên Lương Tiểu Ý cảm thấy vai mình nặng trịu, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Lương Mặc đã đứng bên cạnh mình: “Đi thôi, anh cũng đói rồi”
“.” Nhưng tôi không đói. Lương Tiểu Ý thầm bĩu môi.
Nhưng cô vẫn nể mặt Lục Trầm.
“Tự tôi đi được” Cô cố ý gắn giọng nạt anh. Người đàn ông bên cạnh lại ra vẻ như không nghe thấy gì, anh khoác tay lên vai cô, sau đó bước ra ngoài.
Lương Tiếu Ý nghiến răng, nhưng vừa bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, cô vẫn kiềm chế ngọn lửa giận hừng hực trong lòng lại.
Lương Tiểu Ý không hề nhận ra là, trước mặt nhân viên, hay trước mặt đám đông, cô luôn vô thức bảo vệ danh dự của anh, cô luôn kiềm chế cơn giận, cô cũng không hất cánh tay đang trên vai mình ra.
Trong thang máy, sắc mặt Lương Tiểu Ý cứng ngắc.
Tô Lương Mặc mỉm cười ôm chặt cô gái bên cạnh vào lòng.
Lục Trầm sờ mũi… Anh ta không nhìn thấy gì hết.
Thang máy đi thẳng xuống tầng hầm để xe.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh thản nhiên giơ tay ra nắm chặt tay cô… Nhưng ngay giây tiếp theo, Tô Lương Mặc bỗng khựng người lại, anh rút cánh tay vừa nắm tay Lương Tiểu Ý ra xem… Máu!
Anh thầm chau mày: “Chuyện gì thế này?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên vô cùng giận dữ: “Lương Tiểu Ý, em giải thích cho anh xem chuyện gì đây?”
Lương Tiểu Ý ở bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Giải thích cái gì chứ?”
“Tay em!” Ánh mắt tức giận của anh bỗng chốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô.
“Tay làm sao?” Lương Tiểu Ý không hiểu chuyện gì.
“Sao tay em lại bị thương?” Anh hỏi.
Bấy giờ cô mới vô thức cúi đầu xuống, lòng bàn tay cô toàn máu, máu cũng đã khô, chỉ còn lại vết máu đọng lại.
“Bị thương thì cũng bị thương rồi” Cô chỉ có thể nói như thế, chẳng nhẽ cô còn có thể nói gì khác sao?
Tô Lương Mặc nghe thấy câu trả lời thờ ơ của cô, trong lòng anh bỗng vô cùng tức giận.