TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 714

Dây dưa không dứt… Chỉ khiến tôi càng thêm buồn bực thôi.”

Âm!

Khuôn mặt anh tuấn của Tô Lương Mặc bỗng chốc trắng bệch, giống như vừa có tiếng sấm rền vang bên tai anh.

Dây dưa mãi không chịu rời!

Hóa ra, cho dù anh có cố gắng thế nào thì trong mắt cô, mọi thứ đều đã thay đổi, anh đã trở thành một kẻ đáng ghét, chỉ biết quấn quýt bên cô không chịu rời… Haha, haha, hahahaaa… Uổng công anh tự tin ngập tràn, uổng công anh tưởng rằng, chỉ cần anh kiên trì, chỉ cần anh cố gắng, chỉ cần anh tranh giành, anh sẽ lại có được cô như lúc đầu.

“Vi thế… bây giờ như thế nào?” Lần đầu tiên, người đàn ông cao ngạo này suy sụp như vậy, sống lưng anh vẫn thẳng đứng, không chịu cúi xuống, sự bướng bỉnh của anh khiến Lục Trầm vô cùng đau lòng.

Người đàn ông được đối xử như bậc đế vương từ khi sinh ra, người đàn ông cao ngạo, chỉ cần vung tay là có thể có được tất cả nhưng anh… Sao có thể như thế này! Lương Tiểu Ý! Sao cô có thể không hề băn khoăn, sao cô có thể tàn nhẫn như thế chứ?

Lục Trầm muốn lao đến, lần đầu tiên anh ta không muốn tiếp tục nghe Tô Lương Mặc nói gì nữa, anh ta muốn phá vỡ lời hứa với Tô Lương Mặc, anh ta muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô gái không có trái tim này nghe.

Sắc mặt Lương Tiểu Ý vô cùng bình tĩnh, đáy mắt cô không hề xao động, nhưng chỉ mình cô biết, cô đã cắn lưỡi mình đến bật máu.

Cô cúi nhìn cánh tay của anh, lòng bàn tay anh nóng rát như một chiếc bàn là, cô đau đớn nhắm mắt lại.

“Chát!” Cô không thể chịu nỗi ngọn lửa nóng rát này nữa, Lương Tiểu Ý hung hăng đánh lên mu bàn tay của Tô Lương Mặc, cô, chạy mất rồi…

Sau khi đánh vào tay anh, cô liền chạy đi luôn.

Lục Trầm liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Lương Mặc, người anh em này của anh ta giờ phút này như hóa đá, ngây người đứng yên tại chỗ.

Lục Trầm lại nhìn sang bóng lưng của Lương Tiểu Ý, anh ta dậm mạnh chân, sau đó chạy đuổi theo cô.

Anh ta vừa chạy theo được ba, bốn mét, thì Tô Lương Mặc ở phía sau hét lên một tiếng, bàn tay rõ từng khớp xương của anh hung hăng đập mạnh vào cánh cửa phòng cấp cứu, một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.

“Lục Trầm!”

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, dường như anh đã dùng hết toàn bộ sức sống của mình để hét lên một tiếng: “Không được!”

Lục Trầm đang ở phía trước tâm ba bốn mét nghe thấy tiếng hét của người bạn thân ở phía sau, bước chân của anh ta khựng lại, nhưng chỉ một giây, một giây sau, anh ta chau chặt lông mày, lại lần nữa nhấc chân lên… Lương Tiểu Ý không có quyền làm tổn thương Tô Lương Mặc! Cô phải biết tất cả sự thật!

Mặt Lục Trầm biến sắc: “Lục Trầm! Cậu mà bước thêm một bước, chúng ta không còn là anh em nữa!”

Trái tim Lục Trầm đánh “bộp” một tiếng, bước chân của anh khựng lại trong không trung, anh ta cứ đứng yên tại chỗ như thế… Nhìn động tác của anh rất buồn cười, nhưng không ai cảm thấy nực cười hết.

Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm đang vô cùng do dự và đấu tranh!

Anh ta đang do dự… Ngay giây tiếp theo, Tô Lương Mặc đứng ở phía sau liền nhận ra tâm trạng của Lục Trầm.

Ánh mắt anh tối sầm lại, giọng nói khàn khàn của anh lại lần nữa vang lên: “Lục Trầm Anh không nói gì nữa, chỉ gọi tên đối phương, đối phương liền hiểu.

Trái tim Lục Trầm run rẩy… Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của anh.

Anh ta đặt chân xuống, sau đó quay người lại nhìn sắc mặt tái mét của bạn thân mình.

Ánh mắt của Lục Trầm hơi dao động: “Lương Tiểu Ý đối xử tàn nhãn với cậu, nhưng sao ngay cả cậu cũng đối xử tàn nhãn với bản thân mình như thế chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi