Chương 720
Lục Trầm đẩy Hứa Thần Nhất ngồi vào trong xe, hét lớn một tiếng: “Cậu ngồi yên đấy cho tới”, sau đó mặt mũi cứng ngắc đi về phía ghế lái.
Tiếng động cơ ôtô khởi động vang vọng khắp con đường nhỏ trong đêm tối, phá tan tiếng đám côn trùng kêu trong đêm mùa hè.
Xe ôtô lao đi trong màn đêm với tốc độ 120km/h.
Hứa Thần Nhất nhìn con đường trước mặt, ánh mắt anh ta xẹt qua một tia nghỉ hoặc: “Đây là con đường đến tòa nhà Tô Thị mà”
Lục Trầm liếc nhìn Hứa Thần Nhất, sau đó lại đặt sự chú ý vào con đường trước mặt, chuyên tâm lái xe.
Hứa Thần Nhất không hiểu… Anh ta tưởng rằng Lục Trầm sẽ đưa mình đến gặp Lương Tiểu Ý, để anh ta nói chuyện với Lương Tiểu Ý, nhưng Lục Trầm lại lái xe đưa anh ta đến tòa nhà Tô Thị.
Sau khi đến tòa nhà Tô Thị, Lục Trâm dừng xe lại, lôi Hứa Thần Nhất đang ngồi trên ghế phụ lái đi thẳng lên tầng 65.
“Lương Tiểu Ý đang ở đây sao? Muộn như thế này rồi?”
Cuối cùng Hứa Thần Nhất cũng nói ra sự nghỉ hoặc trong lòng mình.
Khóe môi Lục Trầm nhếch lên nụ cười lạnh, anh ta không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Hứa Thần Nhất, sau đó kéo Hứa Thần Nhất đi thẳng đến trước cửa phòng làm việc của Tô Lương Mặc.
“Rốt cuộc thì cậu đưa tớ đến đây làm gì?” Hứa Thần Nhất chau mày, nửa đêm Lục Trầm còn lên cơn điên gì vậy, không đưa anh ta đi gặp Lương Tiểu Ý, đưa anh ta đến đây làm gì.
“Tớ muốn về!” Hứa Thần Nhất quay người định rời đi.
“Tớ đưa cậu đến xem bộ dạng của người sống trong địa ngục là như thế nào!” Lục Trầm một tay giữ chặt Hứa Thần Nhất, tay còn lại mở cánh cửa trước mặt ra.
Hứa Thần Nhất bị Lục Trầm giữ chặt, anh ta vừa quay đầu lại… Anh ta mở trừng mắt, không nói được gì nữa.
Địa ngục là như thế nào?
Chính là như thế này!
“Cậu ấy… Lương Mặc… Sao lại…” Hứa Thần Nhất lắp bắp, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta chấn động.
Nơi này có còn là phòng làm việc nữa không?
Tô Lương Mặc mắc bệnh sạch sẽ đang nằm giữa đống chai lọ trống rỗng trắng, hồng, xanh, đỏ, tím, vàng… Anh nằm giữa đống chai lọ, áo sơ mi trắng nhếch nhác, dính đầy rượu và bụi bẩn trên nền đất, mái tóc lúc nào cũng gọn gàng giờ đây lại rối bời xõa khắp mặt.
Người này… là Tô Lương Mặc sao?
Chấn động!
Đúng lúc này, người đang nằm giữa đống chai lọ kia nghe thấy tiếng động, anh từ từ ngẩng đầu dậy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh vốn đang say mèm, nhưng đôi mắt hẹp dài của anh bỗng nhiên phát ra tia sáng mù mịt.
Ánh mắt của anh rời khỏi Hứa Thần Nhất, anh nhìn sang Lục Trầm: “Cút ra ngoài!”
Anh ném chai rượu trong tay về phía Lục Trầm và Hứa Thần Nhất.
Đáy mắt anh xẹt qua một tia tàn nhãn.
Lục Trầm nhanh tay đóng cửa lại, phía sau cánh cửa, hai người đều nghe thấy tiếng chai rượu đập vào cửa vỡ tan.
“Cậu ấy… sao lại như thế này?” Hứa Thần Nhất vốn là người bình tĩnh và nho nhã nhất trong ba người, nhưng giờ phút này anh ta cũng không thể giữ nổi sự trầm tĩnh và chín chắn như thường ngày nữa.
Lục Trầm liếc nhìn Hứa Thần Nhất: “Cậu cho là vì sao chứ?” Đôi mắt đào hoa xẹt qua một tia giễu cợt, sau đó lại tiếp tục giáng cho Hứa Thần Nhất đòn đả kích cuối cùng: “Năm năm nay, một ngày 24 giờ, cậu ấy làm việc hơn mười tiếng, mười tiếng còn lại, thì có năm tiếng cậu ấy đắm chìm trong men rượu, sống mơ mơ màng màng. Chính mắt tớ đã nhìn thấy có lần cậu ấy uống say, sau đó ôm chặt quần áo của Lương Tiếu Ý, gào thét tên của cô ấy”