Chương 726
“Bởi vì Tô Lương Mặc thật sự quá mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy làm hỏng chuyện gì. Cậu ấy vẫn luôn tự tin như vậy, mạnh mẽ không giống những người khác. Mà ngược lại, những người bạn cùng lớn lên như chúng tôi, mặc dù cũng rất xuất sắc nhưng nếu so sánh với cậu ấy, mãi mãi chúng tôi cũng không thể sánh kịp.
Cô có biết không? Hứa Thần Nhất Nhất còn hi vọng anh ta có thể nhìn thấy Tô Lương Mặc vấp ngã một lần. Cũng bởi vì năng lực của Tô Lương Mặc thật sự quá mức xuất sắc, quá mạnh mẽ: Một lúc sau, Lương Tiểu Ý cũng không thể lấy lại bình tĩnh.
Rốt cuộc cô đã nghe thấy cái gì vậy!
“Anh… Lừa dối tôi đúng không?”
Giọng nói của người phụ nữ trở nên khàn khàn, ánh mắt vô cùng hốt hoảng.
Từ trong ánh mắt hốt hoảng của cô. Lục Trầm có thể thấy được sự trốn tránh ở trong đó.
Trong lòng anh ta hơi khó chịu nói: “Tôi thì có lý do gì để lừa gạt cô chứ?”
“Vậy, vậy tại sao cho đến bây giờ anh ta không nói cho tôi biết”
Lương Tiểu Ý cố gắng trốn tránh.
Nếu như những gì Lục Trầm nói đều là sự thật, vậy thì…
Liệu cô có còn đủ can đảm tiếp tục đối xử tàn nhãn như vậy với anh nữa không?
“Lương Tiểu Ý, có một lời từ chính mi ậu ấy nói ra. Cô hãy nghe cho kỹ” Lục Trâm nghiêm túc nói: “Lúc tôi hỏi cậu ấy, tại sao phải giấu giếm tất cả chuyện này, là vì cậu ấy cảm thấy nợ cô sao? Cô có biết, khi đó cậu ấy trả lời như thế nào không?”
Lương Tiểu Ý nín thở, hồi hộp nhìn Lục Trầm lắc đầu.
“Cậu ấy nói, không phải vì cậu ấy nợ cô mà là bởi vì cậu ấy yêu cô.”
Bụp!
Bức tường tâm lý, bức tường mà cô đã rất vất vả để xây dựng sụp đổ trong nháy mắt!
Ngày lập tức, sắc mặt cô trắng bệch giống như bị rút hết máu!
Tay cô run rẩy, môi cô cũng run run.
Lỗ tai cô ong lên như bị sét đánh!
“Không đúng, không đúng… Anh là bạn của anh ta. Dĩ nhiên anh sẽ giúp anh ta” Lương Tiểu Ý đột nhiên ngẩng đầu, cố chấp phản bác: “Anh ta nhất định lại muốn tôi chơi trò chơi mới của anh ta, anh ta nhất định lại bị thôi miên lần nữa. Chính anh ta cũng không phân biệt rõ…. Đúng! Mọi chuyện nhất định là như vậy!”
Lục Trầm hoàn toàn tức giận!
“Trò chơi trò chơi trò chơi! Lương Tiểu Ý! Từ khi bắt đầu gặp gỡ ở Hạ Môn, ở trong miệng cô, ngoài trò chơi thì vẫn là trò chơi. Cô định dùng hai chữ ‘trò chơi” này để qua loa lấy lệ, cho qua hết mọi chuyện sao?
Một câu ‘trò chơï’, cô có thể phủ nhận cuộc sống giống như địa ngục của Tô Lương Mặc trong suốt năm năm qua sao?
Một câu ‘trò chơi, cô có thể phủ nhận tình cảm chân thành của Tô Lương Mặc sao?
Một câu “trò chơi”, cô có thể mãi mãi chiếm ưu thế trong cả cuộc đời sao?
Lương Tiểu Ý! Tôi nói cho cô biết.
Không phải chỉ có một mình cô đau khổ trong tình yêu này! Mà còn có một người khác cũng đang sống trong đau khổi Lương Tiểu Ý, cô có phải cảm thấy cô rất ấm ức hay không? Có phải cô cho rằng cô gặp phải Tô Lương Mặc là bất hạnh lớn nhất đời này của cô hay không?
Tôi nói cho cô biết! Không chỉ cô gặp phải Tô Lương Mặc là bất hạnh của cô! Mà Tô Lương Mặc gặp phải cô cũng là bất hạnh của cậu ấy!