TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 73

 

Thời gian dường như dừng lại ở giây phút này, cơ thể Lương Tiểu Ý.

 

cứng đờ bất động giống như bị người ta điểm huyệt đạo. …Tô Lương Mặc có ý gì? Anh ám chỉ điều gì? Chẳng lẽ anh biết rồi ư? Làm sao anh biết được?

 

Trong giây lát, một đống lớn câu hỏi lấp kín suy nghĩ của Lương Tiểu Ý, “Em…không hiếu anh đang nói gì…” Cuối cùng cô vẫn chọn không nói, giống như những gì cô đã nói, Lương Tiểu Ý yêu Tô Lương Mặc có thể hèn mọn, nhưng Lương Tiểu Ý này không thể hèn mọn, cô có sự kiêu ngạo của chính mình, bởi tình yêu được đổi lấy bởi ân tình, không phải thứ cô muốn.

 

Không nghĩ tới trong tình huống như thế này, cô gái này lại không thừa nhận. Cô rõ ràng hiểu anh đang nói điều gì, chỉ cần cô nói với anh, cô là người cứu anh năm đó, cô tự nhiên có thể nhận được “lòng tốt” của anh.

 

Nhưng tại sao cô vẫn không chịu thừa nhận? Rõ ràng thừa nhận đạt được càng nhiều lợi ích hơn không thừa nhận.

 

Cái đầu gác trên vai Lương Tiểu Ý khó phát hiện mà đờ ra một lúc, tiếp đó lại khôi phục tự nhiên, “Không biết thì thôi vậy. Chẳng qua là, sự cưng chiều của anh đối với em, em muốn tránh cũng không được.” Anh ngang ngược thông báo.

 

Thực ra tất cả hành động của Lương Tiểu Ý đều nằm dưới sự giám sát của Tô Lương Mặc. Cô đã đi đâu, ở cùng ai, đã gặp ai, đã làm gì, tất cả những chuyện này không cần Lương Tiểu Ý nói ra, trong lòng Tô Lương Mặc đều biết rõ.

 

Lục Trầm từng chế nhạo anh trong phòng làm việc, nói anh quá khoa trương, người như thế nào mà cần tổng giám đốc Tô tiếng tăm lừng lẫy phải phái ám vệ Vân Môn theo dõi toàn bộ hành trình, đến cuối cùng, Lục Trầm nuốt xuống một ngụm cà phê, liếc nhìn người đàn ông bình chân như vại phía sau bàn làn việc, nói: “Tô Lương Mặc, cậu quả thực là tên cưồng theo dõi”

 

Tô Lương Mặc mặt không cảm xúc ngó liếc xéo vị khách không mời mà tới này một cái, dừng bút lại, đem một đống tài liệu lớn đẩy về lên phía trước, chỉ vào chúng, rồi lại nhìn Lục Trầm nói: “Cậu rảnh rỗi như thế, vậy mình giao đống tài liệu này cho cậu xử lí”

 

Lục Trầm cứng họng nhìn anh phóng khoáng đứng dậy, nhặt lấy chiếc áo vest trên ghế bành, tao nhã cất bước rời khỏi văn phòng, lát sau đấm mạnh xuống bàn làm việc, tức hổn hển hét lên: “Shit! Lại giao việc cho mình! Làm ông chủ cũng quá nhàn nhã rồi”

 

Tô Lương Mặc cất những bước chân tao nhã, ung dung đi qua khu văn phòng của văn phòng tổng giám đốc, đi vào. thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc xuống thẳng hầm gửi xe. Các nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc tò mò nhìn theo tổng giám đốc khí chất lạnh lùng đamg dần biến mất sau cửa thang máy,Bạch Vi không dám tin nói: “Dạo gần đây tổng giám đốc của chúng ta trốn việc cũng quá chăm chỉ rồ i?”

 

Lâm Hiểu nhún vai, đối với một loạt thay đổi dạo gần đây của tổng giám đốc, cô đã chết lặng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.

 

Dạo gần đây tâm trạng của Tô Lương Mặc vô cùng vui vẻ, cái đồ ngốc Lương Tiểu Ý đó cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác với anh.

 

Chiếc Maserati chạy ra khỏi bãi đỗ xe, chiếc điện thoại trên giá đặt reo lên, Tô Lương Mặc nhìn cuộc gọi tới, tấp xe vào điểm đỗ xe bên lề đường, nhận vào nút nhận cuộc gọi.

 

Sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc, nhíu mày lại, giọng nói trâm thấp xuyên thấu qua loa: “Có kết quả rồi?”

 

Đầu bên kia truyền tới giọng một người đàn ông, giọng nói như tiếng đàn cello cực kỳ từ tính, “Không nhiều lắm” Nghe người này nói chuyện, liền biết anh là là một người đàn ông nói chuyện súc tích.

 

“Lão Tam, cậu đã điều tra ra cái gì?” Nét mặt Tô Lương Mặc lộ ra chút nặng nề, anh hiểu rất rõ năng lực của lão Tam, khi toàn thế giới cũng như giới y học khen ngợi Savvy Wayne Klutz là thiên tài y học, lại không biết rằng, tại thế giới tối tăm mà ánh mặt trời không thể chiếu tới,cũng tồn tại một cái thiên tài y học ít người biết tới khác.

 

Lão Tam ở đầu bên kia chậm rãi nói: “Lương Mặc, nói thật, tớ bên này vẫn chưa có đầu mối nào”

 

Lông mày của Tô Lương Mặc nhíu càng chặt, có thể khiến lão Tam nói không có đầu mối..”Xem ra chuyện này khá phiền phức”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi