TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 743

Khi Lương Tiểu Ý còn đang ngơ ngác, cậu bé vênh váo chào hỏi thì Tô Lương Mặc lại hào hứng, thậm chí trong giọng nói còn mang theo nụ cười: “Cục cưng, hôm nay con đẹp trai quá, phong độ quái! Nào, tới ba ôm đi” Cánh tay thon dài của người đàn ông mở ra, cậu không chút do dự ôm lấy cánh tay anh, ngồi xổm xuống, một tay bám lấy.

Hai anh em Lương Chỉ Duy và Lương Chi Hoành không hề giấy dụa chút nào, để Tô Lương Mặc nhấc một tay lên và ôm họ vào lòng, hai anh em rất ăn ý ôm lấy cổ người đàn ông.

Đặc biệt ngoan ngoãn.

Nhưng…

“Vâng chú” Lương Chi Duy ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn vào mắt người đàn ông, nghiêm túc sửa lại.

Sắc mặt Tô Lương Mặc tối sâm lại, Lương Chi Hoành chế nhạo: “Chúng con hiển nhiên không có thói quen nhận đại ba”“

“….” Khuôn mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc đen như đít nồi, hạt giống của mình thật đúng là giỏi chọc giận nhất! Giờ phút này Tô Lương Mặc đã muốn nhét hai anh em trở lại trong bụng mẹ để sinh ra lại lần nữa.

Tức thì tức, nhưng anh không thể chọc giận hai đứa nhỏ…ngay lập tức Tô Lương Mặc cảm thấy rằng một cú đấm vào cục kẹo bông vốn không làm nổi.

Những lời nói của cục cưng lớn đã đủ bực mình, Cục cưng nhỏ Lương Chỉ Duy còn bổ thêm một đao: “Lúc đầu chú đã coi thường chúng con, nên bây giờ chú không thể trèo cao lên được nữa!”

Tim, gan, lá lách, phổi và dạ dày của Tô Lương Mặc gần như đã bị đâm thủng bởi hai tổ tông sống này rồi!

“Con học những thứ không tốt này ở đâu!” Tô Lương Mặc xoa huyệt thái dương: “Con học những lời như vậy ở đâu vậy?”

“Hừ, chú ơi, chú đã lớn tuổi rồi mà không hiểu ngôn ngữ của những người nổi tiếng trên mạng. Chú phải thay đổi nó, nếu không chú sẽ không xứng với mẹ của chúng con.”

Tô Lương Mặc nhìn thằng nhỏ đang nghiêm trang nói chuyện, trong lòng anh không hiểu: “Nếu không dùng thứ ngôn ngữ lộn xôn này, tại sao ba không xứng với mẹ của con?”

Anh chàng nhỏ bé mở miệng và nghiêm nghị giải thích: “Chú nghĩ xem, mẹ của chúng con xinh đẹp và trẻ trung như vậy, mà chú còn không hiểu ngôn ngữ của những người nổi tiếng trên mạng. Sau này, chú sẽ rất xấu hổ khi giao tiếp với mẹ chúng con. Nói cách khác, gà và vịt nghe giảng, đàn gảy tai trâu … Nói tóm lại, hai người không có một ngôn ngữ chung! Đối mặt với một ông già vừa nhàm chán vừa không có niềm vui trong cuộc sống mỗi ngày, mẹ của chúng con thật xui xẻo.”

“Phụt!”

Tô Lương Mặc sắp phun ra một ngụm máu lớn!

Anh tranh thủ thời gian ôm lấy hai đứa nhỏ kia lên, người đàn ông ngậm chặt miệng, tăng tốc độ, bước ra ngoài nhà.

Không được nói chuyện với hai đứa nhỏ này nữa, không thì sớm muộn gì cũng bị chúng chọc tức chết mất!

Anh nhét hai đứa nhỏ ngồi vào ghế sau xe, mời Lương Tiểu Ý bước tới. Tô Lương Mặc không nhìn thấy, khuôn mặt của Lương Tiểu Ý đã đỏ bừng vì lời nói của hai đứa con trai.

Mẹ chúng con xinh đẹp và trẻ trung … Chú ơi, chú là ông già…

Những lời nói của cậu út vẫn còn in đậm trong tâm trí của cô.

Hi hi… Cô bằng tuổi với Tô Lương Mặc!… Lương Tiểu Ý xấu hổ ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế, lấy tay che mặt.

Con trai à, con đang lừa dối cha hay hãm hại mẹ đây? Con đang mắng Tô Lương Mặc là ông già, bằng cách đó con cũng mắng luôn mẹ của con rồi.

Trên đường đi, Lương Tiểu Ý đỏ cả tai nên quyết định từ nay về sau để cậu con trai nhỏ lên mạng đi dạo mua sắm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi