TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 815

“Nhỡ mà rơi vào một phần vạn thì sao?

Tổng giám đốc Tô của chúng ta từ trước đến giờ gặp phải vấn đề thì sẽ trực tiếp giải quyết vấn đề. Anh bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, nếu thật sự không may, một phần vạn trở thành sự thật, thì…

“Nếu thật sự khả năng một phần vạn xảy ra, rất dễ xử lý.

Trường học con trai anh đi học, học sinh không được vượt quá con trai anh. Trong công ty, chiều cao của nhân viên công ty không được vượt quá con trai anh. Tài xế lái xe cho con trai anh không được vượt quá, người giúp việc trong gia đình không được vượt quá. Bạn gái cũng không được vượt quá.

Nếu công ty đối tác dám cử người vượt quá chiều cao của con trai anh để bàn chuyện hợp tác, đơn giản, cứ thế OUTI”

Vâng, bạn không nhầm đâu, sếp tổng của chúng ta quá đơn giản, bộc trực và bạo lực.

“Vậy, có thể được không?” Vẻ mặt Lương Tiếu Ý lo lắng hỏi.

“Dĩ nhiên”

Cả hai dường như đang nói toàn những chuyện vui vẻ, nhưng mỗi người đều cất giấu tâm sự của mình.

Lương Tiểu Ý cố gắng tránh những gì đã xảy ra cách đây không lâu, cố gắng làm cho Tô Lương Mặc quên mất điện thoại. Cô hơi thấp thỏm, người đàn ông này rất nhạy bén, nhỡ mà nghỉ ngờ thì làm sao. Vì vậy, cô gắng sức nói đông nói tây để anh quên đi.

Vê phần Tô Lương Mặc, anh rũ mi mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ, đáy mắt rõ ràng. Nếu cô muốn che giấu, đóng kịch cùng cô thì sao?

Cho cô an lòng.

Một bóng người nhỏ bé ở góc hành lang, che mặt, vóc dáng nho nhỏ, nhảy tót đi.

Như một làn khói, bóng cũng không thấy.

“AnhI”

Lương Chỉ Duy cứ thế đẩy thẳng cửa phòng ngủ của Lương Chỉ Hoành ra, khiến người kia lạnh lùng nhìn.

“Ôi, anh” Lương Chi Hoành lúc này đã quên mất việc sợ anh mình, đầu óc chỉ toàn là chuyện vừa nghe được, thân hình mập mạp nhảy lên giường Lương Chi Hoành. Cậu đặt mông lên, vuốt vặt một cái: “Anh ơi, để em nói cho anh nghe, em vừa được chiêm ngưỡng kỳ quan thứ tám của thế giới.”

“Nói tiếng người.”

“Ừm…” Lương Chỉ Duy bị anh trai cắt ngang, khịt mũi: “A hèm, anh, vừa rồi, em nghe thấy trên tầng” Lương Chi Duy vừa nói vừa chỉ tay lên tầng. “Anh à, anh có biết mẹ của chúng ta ngốc thế nào không. Càng không thể tưởng tượng nổi, người anh nói có thông minh và năng lực như Tô Lương Mặc ấy, cũng trở nên ngu ngốc theo mẹ”

Lương Chi Hoành nghe em trai lảm nhảm, nói một thôi một hồi cũng không nghe ra mấu chốt, kiên nhãn nghe một lúc vẫn không nghe được Lương Chỉ Duy nói điểm chính.

“Lương Chỉ Duy, điểm chính”

Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang Lương Chi Duy dạt dào buôn chuyên. Bị anh trai dội một gáo nước lạnh, cậu bạn nhỏ Lương Chỉ Duy liếc nhìn anh trai, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh, không chút dao động của anh, cậu không khỏi thấy hơi sợ. Bộ dạng này của anh trai anh là đáng sợ nhất, được không?

Mấy bạn nữ trong lớp nói vẻ ngoài điềm tĩnh của anh Lương Chi Hoành làm người ta chết mê chết mệt… Mê mệt cái gì chứt “Lương Chi Duy, em còn một phút nữa. Nếu em không nói gì thì đi ra ngoài. Anh còn phải đọc sách”

“Em nói!” Lương Chỉ Duy vội vàng nói: “Mẹ hỏi Tô Lương Mặc, nếu hai con trai quý giá của mẹ có cùng chiều cao như mẹ thì sao?”

“Tiếp tục”

“Mẹ nói, nếu anh và em thừa hưởng chiều cao của mẹ, chúng mình sẽ bị các bạn cùng lớp chê cười. Hỏi Tô Lương Mặc phải làm gì”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi