TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 829

Không lâu sau, người bên kia gửi lại một tin nhắn cho cô †a: Cô nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta là tốt rồi. Hãy quyết định sớm, đừng chần chừ nữa.

Lương Tiểu Ý lấy túi che hờ bụng, lặng lẽ lấy tay ôm bụng.

Là phụ nữ, nhiều khi ở nơi công cộng không mấy thuận lợi.

Chẳng hạn, đau bụng do đến tháng, nhưng trước ánh nhìn xa lạ của những người xung quanh, không dễ dàng ôm bụng công khai.

Cô bước ra khỏi trung tâm mua sắm, lấy điện thoại di động ra và gọi cho tài xế: “Chú Lý, cháu đang ở cổng trung tâm thương mại. Đến đón cháu với.”

Không lâu sau, lão Lý lái xe đến đỗ trước mặt cô, Lương Tiểu Ý xuống xe thở phào nhẹ nhõm: “Chú Lý. Lái xe đến cao ốc Tô thị”

Tài xế đáp lại, cho xe chạy ra ngoài. Lão Lý liếc nhìn Lương Tiểu Ý: “Bà chủ, cô Đường ở đâu?”

Lương Tiểu Ý lúc này không thoải mái nên không muốn nói thêm về Đường Điềm. Cô xua xua tay, yếu ớt nói: “Cô ấ vẫn đang ở trung tâm thương mại.”

Lão Lý kinh ngạc, Lương Tiểu Ý mà ông biết không phải là người ném một cô gái chưa quen với cuộc sống ở một thành phố xa lạ giữa trung tâm thương mại.

Muốn hỏi thêm một câu nữa, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Lương Tiểu Ý nghiêng người dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại.

Lúc này, lão Lý mới để ý thấy khuôn mặt của Lương Tiểu Ý rất khó coi.

“Bà chủ, hay là chú sẽ đưa cháu đến bệnh viện nhé.’Lương Tiếu Ý ậm ừ lấm bẩm: “Không. Cháu không sao.”

“Nhưng sắc mặt cháu…”

Lương Tiểu Ý dứt khoát cắt ngang lời của lão Lý, khẳng định nói: “Chú Lý, trở cháu đi gặp Tô Lương Mặc”

Một lúc sau, điện thoại reo.

Lương Tiểu Ý đầu óc choáng váng, lấy điện thoại trong túi ra, cũng không thèm nhìn, đáp: “Alo…’ Vừa cất tiếng “alo”, người bên kia đã vội vội vàng vàng hỏi: “Đây có phải số của Lương Tiểu Ý không?”

“Vâng, là tôi, tôi có thể hỏi cô…” là ai không?

Đầu dây bên kia không đợi cô nói hết thì tuôn ra một tràng chất vấn dồn dập: “Ồ, cô là Lương Tiểu Ý, vậy thì đúng rồi” Sau đó, bên kia điện thoại vang lên một tràng: “Tiểu Ý,cô có ýg)?

Ý gì là ý gì? Lương Tiểu Ý chóng mặt, nghe cứ như hòa thượng tụng kinh, không hiệu việc gì đang diễn ra.

“Cô cứ thể bỏ một cô bé yêu kiều ở nơi xa lạ? Điềm Điềm nhà chúng ta từ nhỏ đã không bao giờ mấy khi đi xa khỏi nhà, đến nhờ cậy chị họ là cô, không ngờ cô lại lạnh lùng bỏ rơi em họ của mình tại trung tâm mua sắm. Tiểu Ý à, sao cô có thể vô trách nhiệm? như vậy”

Cái đầu bị bắn phá bởi ngọn lửa này bắt đầu nở ra.

“Chờ một chút” Cô vội vàng ngăn bảo đối phương dừng lại, đầu cũng bắt đầu nhảy số… Em họ Điềm Điềm, vậy người bên kia có thể là… “Cô là mẹ của Đường Điềm?

Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ của Đường Điềm không hài lòng với giọng điệu của Tiểu Ý, bà ta xả một tràng trách móc: “Đúng vậy, tôi là mẹ của Đường Điềm, là ‘cô của cô”. Mẹ Đường Điềm đặc biệt nhấn mạnh từ “cô”. “Lương Tiểu Ý, cô biết tôi đã lo lắng như thế nào khi vừa rồi nhận được cuộc gọi từ Đường Điềm nhà chúng tôi không. Cô biết Đường Điềm khóc gọi điện cho tôi làm tôi lo lắng gần chết. Cô đúng là cái loại vô trách nhiệm.”

Lương Tiểu Ý chắc chắn không hài lòng với màn trách mắng này. Đường Điềm đã từng này tuổi rồi, bằng tuổi Đường Điềm, cô đã tự lập từ lâu rồi. Đường Điềm là một người trưởng thành. Hơn nữa, Đường Điềm không phải là trách nhiệm của Lương Tiểu Ý cô.

Nhưng nghe điện thoại, mẹ Đường Điềm bảo Đường Điềm khóc gọi điện thoại, so với trận trách móc này, Lương Tiểu Ý còn lo lắng không biết Đường Điềm xảy ra chuyện gì, sao lại khóc lóc gọi điện.

Vội vàng hỏi: “Cô à, Đường Điềm xảy ra chuyện gì vậy?

Làm sao lại khóc?”Sau khi bên kia ậm ừ bất mãn, lại là lời tố cáo khác: “Cô hỏi tôi à, tôi giao Đường Điềm cho cô. Tôi ở thành phố N xa xôi, còn có cô ở ngay bên cạnh, cô còn hỏi tôi hả”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi