TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 848

Người kia nhàn nhạt nói: “Mình không mua nó. Là mình làm”

“Ối giời ơi, là cậu làm… khụ khụ khụ! Cái gì? Là cậu làm?”

Lục Trầm xem thường, trong phút chốc hiểu được lời của Tô Lương Mặc, làm cho nước miếng của cậu sặc sụa.

Tô Lương Mặc yên lặng liếc mắt, nguy hiểm nhìn Lục Trầm: “Sao? Cậu có ý kiến gì?”

“À… không!” Lục Trầm vội vàng duỗi tay đầu hàng: “Tớ không dám có ý kiến!”

“Nhưng mà, cậu thực sự tự làm? Tô Lương Mặc, cậu chuẩn bị trở thành một người chồng tốt sao?” Tô Lương Mặc nhìn vẻ mặt nồi” của Lục Trầm, người đàn ông thấp giọng hét lên cảnh cáo.

“Uh…” Vẻ mặt Lục Trầm xấu hổ, lập tức cho rằng Tô Lương Mặc bị thương, lại chạy về nhà nấu cơm cho Lương Tiểu Ý, không khỏi tức giận: “Tô Lương Mặc, tớ không có phản đối việc cậu để tâm đến Lương Tiểu Ý, nhưng cũng phải xem tình hình, cô ấy chỉ quá yếu nên ngất đi, còn người thực sự bị thương chính là cậu cơ mà.

Đúng, bác sĩ nói rằng cậu phúc lớn mạng lớn, sau nhát kéo như vậy chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần chăm sóc tốt là được. Đúng, cậu không gặp nguy hiểm. Nhưng cậu không thể vừa mới bị thương chưa được bao lâu, liền chạy ra ngoài làm nam giúp việc, phải không? Cậu có thể đợi cơ thể khỏe lại rồi hãy nấu gì thì nấu”

“Không cần cậu quản” Tô Lương Mặc nhàn nhạt đáp, vẻ u buồn trong mắt ẩn quá sâu khiến Lục Trầm không nhìn thấy.

Lục Trầm nghe thấy lời của Tô Lương Mặc, anh ta giận đến mũi cũng to ral “Mẹ kiếp! Tô Lương Mặc! Cậu không biết ý tốt của người khác!” Lục Trầm nhanh chóng bùng nổ, chỉ vào Tô Lương Mặc: “Tớ không phủ nhận, trước đây tớ cảm thấy cậu nợ Lương Tiểu Ý. Nhưng về sau, tớ tận mắt nhìn thấy cậu trải qua những ngày thế nào. Tô Lương Mặc, cậu phải rõ, bây giờ cậu không nợ gì cô ấy. Hai nhát kia ở Hạ Môn, đã sớm trả sạch nợ giữa cậu với cô ấy rồi”

“Câm miệng!” Người đàn ông đột nhiên hét lên. Lục Trầm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tô Lương Mặc, †im không khỏi lộp bộp, cũng bị sự tức giận đột ngột của Tô Lương Mặc dọa sợ.

Một giây sau, Lục Trầm phản ứng lại, càng tức giận, hai mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc, nhãn tâm mắng lại: “Tớ nói sai sao?” Đôi mắt đào hoa đau xót, cứ vậy nhìn Tô Lương Mặc chăm chú:”Cậu nói đi! Tôi nói sai cái gì? Hai nhát ở Hạ Môn, cậu thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cũng nên nhận được báo đáp chứ. Cộng thêm năm năm sống trong địa ngục, Tô Lương Mặc, cậu và cô ấy, đã sớm trả hết nợ rồi. Cậu yêu thương cô ấy, cậu cưng chiều cô ấy, tôi đều thấy không thành vấn đề. Nhưng cậu không thể chỉ vì vấn đề nhỏ trong việc ăn uống mà chạy khỏi bệnh viện trước khi vết thương lành. Cậu còn tự tay nấu ăn cho cô ấy”

Người đàn ông cũng tức giận, gầm về phía Lục Trâm: “Đó là vợ của tôi, tôi nguyện ý cưng chiều vợ tôi!”

“Mợ nó!” Cặp mắt đào hoa của Lục Trầm trợn to mắt, tức giận hét lên: “Cậu không phải cưng chiều vợ cậu! Cậu căn bản không có chút nguyên tắc gì cả! Cậu biết hay không! Cậu hành động như thế, khiến cho tôi cảm thấy giống cái gì không?

Giống như cậu còn nợ cô ấy rất nhiều chưa trả xong!”

“Đúng! Tôi vẫn còn nợ cô ấy rất nhiều chưa trả xong!” Tô Lương Mặc nổi gân xanh, ‘rầm” một tiếng, đấm một phát vào tường, đột ngột quay đầu, ngước mắt lên nhìn về phía Lục Trầm đang tức giận đứng bên cạnh, mắng: “Cậu cái gì cũng không biết! Cậu tất nhiên không hiểu!”

Đối mặt với đôi mắt đỏ như máu kia, trái tim Lục Trầm như lao ra.

“…Ý cậu là gì?”

Hai tròng mắt Tô Lương Mặc đỏ ngầu, dữ tợn lại mệt mỏi, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Đôi mắt đỏ ngầu của Tô Lương Mặc sắc bén nhìn chằm chằm Lục Trầm, từng chữ từng chữ bật ra khỏi miệng: “Cậu, cái, gì, cũng, không, biết!”

Dựa vào gì mà dám ngang nhiên nói những lời kia.

Không ai được chê người phụ nữ ngốc nghếch, kiên cường mà dũng cảm đói Cho dù là, anh có thể làm thế, nhưng Lục Trầm không sợ chết thì không được!

“Sao… sao vậy?” Lục Trầm sửng sốt.

Tô Lương Mặc nghiến răng nghiến lợi, sắc bén nói một câu tối nghĩa: “Cậu đừng xía vào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi