TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 866

Lục Trầm híp mắt lại, đối mặt với người đàn ông trong bóng tối, hai người đàn ông xuất sắc ngang nhau, ánh mắt không ngừng giằng co, khiêu khích lẫn nhau. Rõ ràng là muốn bắt kịp tiết tấu áp lực của đối thủ bằng ánh mắt. Lục Trâm nhìn đôi môi mỏng tái nhợt trên gương mặt kia, thâm nghĩ rằng nếu người bạn tốt này tiếp tục để mặc thằng nhóc Lương Chí Thành động tay động chân vào công ty của anh, thì kết cục của người bạn này trong tương lai…

“Cậu yên tâm, tớ sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu” Vào giờ phút này, trong giọng nói hơi thô ráp của người đàn ông lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lục Trầm chậm rãi nhếch khóe môi lên, cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, cậu sẽ không chết dễ dàng như vậy, bởi vì rõ ràng đám sói con Lương Chỉ Hoành kia muốn cậu phải sống cũng không được, mà chết cũng chẳng xong!”

Rất có thể Tô Lương Mặc thật sự sẽ không chết dễ dàng như vậy, bởi vì… kết cục của anh, rất có thể là chết không yên ổn!

Đây mới là lý do tại sao Lục Trầm lại hận Lương Chỉ Hoành đến thấu xương.

Đây là một đám sói con ăn thịt người cải trang thành cừu non ăn chay! Nhưng anh ta sẽ không động vào đám sói con đó, bởi vì Lục Trầm biết rằng, nếu anh động vào đám sói con này, thì Tô Lương Mặc sẽ đau lòng đến nỗi phát điên!

Sắc mặt cúa người đàn ông lại tái nhợt đi, anh ta đột ngột đứng bật dậy, sau đó đập mạnh xuống bàn làm việc: “Câm miệng!”

Chẳng những Lục Trầm không im lặng, thậm chí anh ta còn giễu cợt: “Tô Lương Mặc, uổng công nửa đời trước cậu vừa có tài vừa có thế, trí dũng kiệt xuất. Sao cuối cùng lại hồ đồ như thế này! Tớ biết rằng cậu áy náy, cho nên mới dung túng, mắt nhắm mắt mở với đám sói con đó, nhưng Tô Lương Mặc à, cho dù cậu có giống như mong muốn của đám sói con nhà cậu, thì chưa chắc người ta sẽ biết ơn cậu!”

Nói xong, không đợi Tô Lương Mặc lên tiếng, hai mắt Lục Trầm đã đỏ ngầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Là anh em với nhau, những gì nên khuyên nhủ thì tớ đã khuyên nhủ rồi, chẳng ai làm bạn không công bao giờ, phú quý cùng hưởng, gian khổ cùng sẻ chia.”

“Tô Lương Mặc, nếu cậu muốn làm chuyện ngu ngốc, sao có thể thiếu Lục Trầm tớ được chứ”

Một câu nói chứa đầy tình anh em, không cần nhiều lời, người đàn ông đi về phía trước, giang cánh tay dài ra ôm lấy Lục Trầm đang đứng trước mặt: “Anh em tốt!… Xin lỗi cậu”

Xin lỗi…sao? Lục Trầm nhắm hai mắt lại, lông mi nơi khóe mắt ướt đẫm: “Không cần phải nói xin lỗi… Nếu cậu đã quyết †âm thì cứ thua để đám sói con nhà cậu phục sát đất đi”

“Tớ chưa từng thua ai, hơn nữa còn thua để người ta phục sát đất… Nhưng Lục Trầm à, cậu nói rất đúng!” Tô Lương nở nụ cười: “Tớ muốn thua Chi Hoành, để Chỉ Hoành phục sát đất.

Đây là một ý tưởng mạo hiểm, Lục Trầm biết rằng mình thực sự ngu ngốc vì đã đưa ra quyết định như vậy.

Nếu Tô Lương Mặc đã giả ngu, thì với tư cách là người anh em thân thiết nhất, Lục Trầm chẳng có lý do gì để Tô Lương Mặc giả ngu một mình cả.

Lục Trầm lại gọi điện thoại tới: “Tô Lương Mặc, cô chủ nhà họ Vạn đó lại gọi điện thoại đến đây, cô ấy không tìm được cậu nên đã gọi điện thoại cho tớ. Cậu nói xem nên làm gì bây “Làm gì bây giờ? Cậu tự xem xét rồi giải quyết đi. Tớ vẫn chưa hiểu rõ mục đích lần này của Vạn Nhược Mạn.”

“… Vô dụng thôi, hiện tại cô ấy đang ở ngoài phòng làm việc của cậu…”

Lục Trầm còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Lương Mặc đã nghe thấy một giọng nói du dương dễ nghe.

“Tổng giám đốc Tô, tôi đã đến rồi”

Tô Lương Mặc nhìn về nơi phát ra tiếng nói, Vạn Nhược Mạn đột nhiên xuất hiện trước cửa ra vào.

Lục Trầm cầm điện thoại di động trong tay, anh ta đang đứng ở bên cạnh Vạn Nhược Mạn: “Tô Lương Mặc, chuyện này không liên quan gì đến tớ hết, tớ không thể ngăn cản được cô ấy”

Tô Lương Mặc ngước mắt liếc nhìn Lục Trầm một cái, sau đó nói bằng giọng lạnh lùng: “Lục Trầm, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào cả.” Đường đường là người của Vân Môn mà lại không ngăn cản được một người phụ nữ hay sao? Tô Lương Mặc không hề tin điều này chút nào.

Lục Trầm nở nụ cười gượng gạo, sau đó giơ bàn tay ra: “Cô ấy cũng không phải là Nhạc Linh Vận nhà họ Nhạc nên tớ nào dám làm tổn thương cô ấy chứ. Nếu không thì người của nhà ho Van không dám qây phiền phức cho Tô Lương Mặc câu nên đến bắt bẻ Lục Trầm tớ thì sao. Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện như vậy đấy” Lục Trầm trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc bằng vẻ oán trách, nhất định là tên này sống quá thảnh thơi, thế nên từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp được đối thủ kỳ phùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi