TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Lục Thừa Phong muốn tìm một bậc thầy điêu khắc băng rất đơn giản, nhưng nghĩ làm vậy là vì Khương Duật thì lười ra tay. Dù sao thì, chuyện tìm nghệ nhân điêu khắc rất dễ, Tiêu Ninh Dữ tự làm được.

Y thuê mấy vị thầy, đồng thời liên lạc mượn sân bãi để điêu khắc băng.

Lục Thừa Phong chỉ đi xem tiến độ cùng Tiêu Ninh Dữ, lúc đó mới khởi công, chưa có gì để nhìn, nhưng Tiêu Ninh Dữ đã vô cùng hưng phấn, thao thao bất tuyệt nói suy nghĩ của y cho Lục Thừa Phong nghe, thiết kế sân bãi ra sao, tạo hình như thế nào, y có tính toán gì, giới thiệu từng cái từng cái cho anh.

Sau khi Lục Thừa Phong quay xong quay về thành phố C, không rảnh để đến xem tiến độ điêu khắc băng nữa, còn Tiêu Ninh Dữ thì hễ rảnh là bay tới thành phố Z để quan sát.

Bên đó tăng ca bận rộn tối ngày, cuối cùng tượng băng cũng khắc xong. Vừa hay Lục Thừa Phong có công tác ở thành phố Z, nghe nói Tiêu Ninh Dữ cũng đang ở đây, liền gọi điện cho y.

“Nghe nói cậu đang ở thành phố Z?” Lục Thừa Phong hỏi.

“Hôm qua mới bay đến, tượng băng làm xong rồi, tôi tới xem một chút.” Tiêu Ninh Dữ đến thành phố Z là bởi chuyện này.

Dạo này hay tới đây, cao tầng trong tổng công ty thì cho rằng y có kế hoạch mới, các giám đốc ở chi nhánh thành phố Z thì mỗi ngày lo thắt tim.

Ông chủ lớn thỉnh thoảng lại tới, khiến bọn họ tưởng rằng có chỗ nào làm không tốt, không dám lười biếng.

Tiến độ đến đâu Lục Thừa Phong đều biết rõ, nhưng anh vẫn nói: “Xong rồi sao? Vừa hay tôi cũng ở thành phố Z, đi xem cùng cậu nhé?”

Tiêu Ninh Dữ đồng ý ngay, vui vẻ nói: “Được chứ. Ngày mai anh có rảnh không? Tôi đưa anh đến xem. Tuy rằng chưa xong hẳn, nhưng cũng xêm xêm rồi.”

“Được. Kết thúc hoạt động tôi sẽ đến tìm cậu.”



Tạo hình của tượng băng là các vai diễn tương đối nổi tiếng của Khương Duật từ khi ra mắt đến nay, trong đó đương nhiên không thể thiếu Ngu Bội Tần. Tiêu Ninh Dữ đưa Lục Thừa Phong đến trước tượng băng, chỉ vào tạo hình của Ngu Bội Tần: “Anh có thể nhận ra đây là ai không?”

Tiêu Ninh Dữ đưa Lục Thừa Phong đến trước tượng băng, chỉ vào tạo hình của Ngu Bội Tần: “Anh có thể nhận ra đây là ai không?”

“Ngu Bội Tần.” Lục Thừa Phong nhàn nhạt mở miệng.

Tiêu Ninh Dữ kinh ngạc vô cùng: “Anh biết!”

Rồi y lại nghĩ đến gì đó, cười ngây ngô nói: “Ờm, tôi quên mất. Lần trước anh nói vì chuyện vai diễn anh đã xem phim của Khương Duật.”

Lục Thừa Phong nghiêng đầu nhìn Tiêu Ninh Dữ.

Ánh mắt Tiêu Ninh Dữ sáng ngời nhìn chăm chú bức tượng băng kia, trong mắt có tia sáng loé lên.

Lục Thừa Phong nhẹ giọng cười, không nói với Tiêu Ninh Dữ rằng, trước đó anh không xem nổi một tập, sau đó thấy diễn xuất dở tệ của Khương Duật mới xem thử [Hiệp Khách Giang Hồ]. Kỳ thực có nói ra hay không cũng không có ý nghĩa gì.

“Đây là quà sinh nhật muốn tặng cho Khương Duật?” Lục Thừa Phong chuyển tầm mắt tới tượng băng, song song với ánh mắt Tiêu Ninh Dữ.

Tiêu Ninh Dữ mỉm cười: “Ừm.”

“Cậu nói với hắn chưa?”

Câu nói không đầu không đuôi của Lục Thừa Phong khiến nhất thời Tiêu Ninh Dữ không hiểu: “Hả? Nói gì cơ?”

“Nơi này ấy. Hắn không muốn tổ chức sinh nhật, cậu không hẹn trước thì sao hắn để trống thời gian mà đến? Cậu không nghĩ tới, đến hôm sinh nhật mới nói địa chỉ cho hắn, lỡ như hắn bận đến không thể xem tin nhắn của cậu thì tượng băng để cho ai xem?”

Một câu nói của Lục Thừa Phong gõ tỉnh Tiêu Ninh Dữ, y vội vàng nói: “Cũng đúng ha. May có anh nhắc tôi, không thì tôi quên mất.”

Tiêu Ninh Dữ lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Khương Duật.

Lúc trước Khương Duật đã đồng ý để trống thời gian bữa tối để tổ chức sinh nhật cùng y, phòng ăn Tiêu Ninh Dữ đã đặt trước. Chỗ tượng băng cách nội thành khá xa, nhưng gần đây có mấy nhà hàng không tệ lắm, nên Tiêu Ninh Dữ đã đặt ở đây.

Vừa có sân bãi để điêu khắc băng, vừa có nhà hàng thích hợp.

Tiêu Ninh Dữ định sẽ đưa Khương Duật đi xem tượng trước, sau đó dùng bữa tối.

“Ngại quá, để anh phải đợi, tôi gửi xong tin nhắn cho hắn rồi.” Tiêu Ninh Dữ cất điện thoại, nói với Lục Thừa Phong.

“Không sao.” Hai người đi dạo trong sân băng một lát, đột nhiên Lục Thừa Phong dừng lại: “Hình như tôi quên không mang điện thoại rồi.”

Tiêu Ninh Dữ hỏi: “Để ở đâu?”

“Khả năng là ở chỗ Tiểu Cao. Có thể mượn điện thoại của cậu một lát không?” Lục Thừa Phong hỏi.

Tiêu Ninh Dữ không hề do dự lấy điện thoại ra cho Lục Thừa Phong: “Cho anh nè. Anh gọi điện đi, tôi qua bên kia xem thử.”

“Ừ, tôi gọi điện cho Tiểu Cao xong sẽ tìm cậu.” Lục Thừa Phong đáp.

Nhìn Tiêu Ninh Dữ đã đi ra xa, Lục Thừa Phong cầm điện thoại quay người sang chỗ khác, quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ninh Dữ, rồi mở khoá điện thoại. Lục Thừa Phong mở tài khoản Wechat của Tiêu Ninh Dữ, khung chat với Khương Duật hiện lên đầu tiên, trong đó là y báo địa chỉ cho Khương Duật.

Lục Thừa Phong khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm: “Ngu xuẩn.”

Lục Thừa Phong mở khung chat, soạn tin nhắn.

Tiêu Ninh Dữ: Khương Duật.

Tiêu Ninh Dữ: Bây giờ cậu có rảnh không?



Tiêu Ninh Dữ: Tiểu Chu nhầm địa chỉ, là nhà hàng Trục Ý đường Thế Mậu.

Gửi xong mấy tin nhắn. Lục Thừa Phong xoá bỏ bản ghi. Anh không lo Khương Duật sẽ hoài nghi, bởi gã không hề quan tâm đến Tiêu Ninh Dữ, đáp ứng chuyện tổ chức sinh nhật, phần lớn là qua loa.

Anh nhắn nhiều như vậy, đoán rằng Khương Duật không thèm lướt lên trên.

Sau khi thoát ra, Lục Thừa Phong gọi tới điện thoại của mình, Tiểu Cao nghe máy: “Lục ca.”

“Ừm.”



Lục Thừa Phong cúp máy, đi tới chỗ Tiêu Ninh Dữ.

“Cảm ơn cậu, tôi mượn xong rồi.” Lục Thừa Phong trả điện thoại cho Tiêu Ninh Dữ.

Tiêu Ninh Dữ nhận lấy, “Không có gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi