TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Tiêu Ninh Dữ tới phòng gym mấy lần, lần nào cũng gặp Tô Cách, xem ra ngày nào Tô Cách cũng tới. Có người vui đùa ầm ĩ như Tô Cách ở bên cạnh, không lo không náo nhiệt, không có lúc nào thanh tĩnh cả.

Mặc dù suốt ngày Tô Cách nói cười trêu chọc không giữ hình tượng nghiêm túc, nhưng cậu ta giảm béo còn liều mạng hơn Tiêu Ninh Dữ nhiều. Tiêu Ninh Dữ thấy buồn bực, Tô Cách không giống người chịu đả kích vì thất tình.

Cậu ấy vui vẻ hơn bất cứ ai, và thông qua những ngày tập cùng nhau, Tiêu Ninh Dữ biết tính cách Tô Cách không giống mình, cậu ấy không tự ti, ngược lại, cậu ấy rất dương quang.

Hôm nay hai người lại gặp nhau ở phòng gym, Tiêu Ninh Dữ hỏi ra nghi hoặc này: “Tô Cách, cậu giảm cân vì cái gì? Vì ai đó sao?”

“Tôi đang quay phim á. À đúng rồi, có phải tôi quên chưa nói với anh không, dạo này tôi đang quay phim ở gần đây. Nếu rảnh anh muốn tới chơi không?” Tô Cách nói.

Lâu nay Tiêu Ninh Dữ không ở thành phố R, nhưng vẫn biết ở R có một thành phố điện ảnh, vị trí cụ thể thì y không rõ. Nhưng giảm béo liều mạng như vậy để quay phim sao? Tô Cách không theo con đường thần tượng, bình thường đều chọn vai diễn thích hợp với bản thân, không như các diễn viên khác, cần tăng hoặc giảm cân để đóng phim. Lại nói, diễn viên đâu có giảm từ béo phì xuống gầy đét như vậy.

“Quay phim gì mà cậu cần giảm nhiều như vậy? Cũng không giống là chỉ giảm mười mấy cân…” Tiêu Ninh Dữ nói.

“Dĩ nhiên không phải mười mấy cân, tôi phải giảm 30 cân đấy.” Tô Cách rất là kiêu ngạo đáp.

(1 cân Trung Quốc bằng ½ kg)

Tiêu Ninh Dữ nghĩ nghĩ, không đúng, Tô Cách nói cậu ấy đang trong đoàn phim gần đây, tức là đã khai máy. Đã khai máy rồi, sao giờ mới giảm cân? Không phải bình thường diễn viên sẽ khống chế cân nặng trước khi vào đoàn à?

“Cậu nói cậu quay phim gần đây, đã khai máy rồi vì sao còn phải giảm cân? Cậu diễn nhân vật gì?” Tiêu Ninh Dữ không hiểu nên hỏi.

Tô Cách thần bí nói: “Tôi diễn vai nam chính… Bộ phim này nói về câu chuyện lột xác của một tên mập.”

Theo Tô Cách giải thích thì, nam chính trong bộ phim này là một tên mập, cốt truyện là quá trình giảm cân từ từ đến khi thành công của hắn. Nên cậu ta cần giảm béo song song với tiến độ quay phim, đến khi quay kết cục thì nhất định phải giảm hơn ba mươi cân.

Tiêu Ninh Dữ vẫn không nghĩ ra, phim kiểu này, thường sẽ mời hai diễn viên, diễn hai nhân vật trước và sau giảm cân, hoặc hoá trang cho diễn viên, chưa từng thấy kiểu cho diễn viên trực tiếp giảm cân để quay như vậy.

Tiêu Ninh Dữ nhíu mày: “Có phải đạo diễn của các cậu quá hà khắc rồi không? Như thế này sẽ khiến diễn viên áp lực.” Quay phim thôi đã đủ mệt mỏi, lại phải vận động cường độ cao mỗi ngày để ép cân, tim đạo diễn này làm bằng đá tảng hay sao.

Nghe Tiêu Ninh Dữ nói, Tô Cách lập tức phân bua thay đạo diễn: “Không phải đạo diễn ép buộc đâu, là chính tôi đề xuất. Nếu không chưa chắc tôi đã được diễn bộ phim này ấy chứ.”

Lần này Tiêu Ninh Dữ càng không hiểu, Tô Cách tự mình nói? Tô Cách bị ngốc sao? Hay là vì thanh danh? Vì sự nghiệp?

Tô Cách thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Ninh Dữ đổi tới đổi lui, cuối cùng thậm chí còn có chút kính nể, vội vàng nói: “Anh chớ có nghĩ tôi vĩ đại nhá, mặc dù không vì tên tuổi không vì lợi ích, nhưng cũng không phải vì sự nghiệp nghệ thuật đâu đấy!”

Tiêu Ninh Dữ nghi hoặc, Tô Cách lại gần mặt y thần thần bí bí nói: “Tôi thích đạo diễn, đang theo đuổi hắn.”

Tiêu Ninh Dữ kinh ngạc trừng lớn mắt: “Cái gì cơ?”

Tô Cách tỏ ra không có vấn đề gì cả: “Cần gì ngạc nhiên như thế? Có người mình thích thì có gì lạ đâu.”

“Thích người ta thì không kỳ lạ, nhưng phương thức theo đuổi của cậu thì hơi lạ…”

Tô Cách ấn ấn máy chạy bộ của Tiêu Ninh Dữ, nói: “Nói đến thì lại đau lòng, tôi chưa kể với anh nhỉ? Tôi theo con đường nghệ sĩ hài, nhưng Thiệu Tả Toàn thì quay nhiều phim văn nghệ và đề tài hiện thực lắm, căn bản là không cùng đường, nên tôi và hắn không có nhiều cơ hội gặp gỡ. Sau khi biết hắn muốn quay một kịch bản như vậy, tôi thử nói với hắn, tôi có thể giảm cân vì bộ phim này, lúc này hắn mới chọn tôi, đồng ý cho tôi diễn.”

Thiệu Tả Toàn là nhân tài mới nổi trong giới điện ảnh mấy năm gần đây, giành được mấy giải thưởng điện ảnh trong nước, trong công tác rất có tiếng tăm, nhưng mà bản thân hắn còn nổi tiếng hơn cả tác phẩm của hắn. Ai bảo trong giới đạo diễn không mấy ai đẹp trai hơn hắn chứ, trong giới hay nói đùa Thiệu Tả Toàn là mặt tiền của giới đạo diễn.

Cái kiểu vì thích một người mà nỗ lực, yêu đương như thiêu thân lao vào lửa này, Tiêu Ninh Dữ có tư cách lên tiếng nhất. Y cũng thích Khương Duật như thế, có thể chịu đựng tất cả để gã vui vẻ, đối phương chỉ cho y một ánh mắt và nụ cười nhạt, cũng khiến y rung động phấn chấn cả ngày. Người có tình yêu như vậy, thích dâng cả trái tim đến trước mặt người kia, nhưng đồng thời, tình yêu này thường không có kết cục tốt, đặc biệt là người như bọn y.

Nên nhìn Tô Cách hưng phấn kể cậu ta thích Thiệu Tả Toàn ra sao, theo đuổi hắn như thế nào, Tiêu Ninh Dữ hơi lo lắng, lo lắng Tô Cách sẽ bị tổn thương, lo lắng nụ cười xán lạn kia sẽ biến mất khỏi gương mặt cậu ấy.

“Tô Cách, như vậy thật sự ổn chứ?” Tiêu Ninh Dữ chăm chú nhìn Tô Cách.

Tô Cách thấy y đột nhiên nhìn mình chằm chằm, ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”

“Cậu không lo lắng rằng, dù có cố gắng thế nào thì hắn cũng không thích cậu à? Hoặc nhỡ khiến hắn chán ghét thì sao? Với cả, bây giờ cậu đang giảm cân, chờ đến khi cậu gầy xuống, làm sao cậu biết hắn thích cậu, cậu ra sao cũng thích, hay chỉ là thích cậu đẹp đẽ dễ nhìn?” Tiêu Ninh Dữ nhíu mày nghiêm túc nói.

“Thiệu Tả Toàn không phải loại người đó, anh không biết hắn tốt bao nhiêu đâu. Mặc dù khi quay phim hơi khó tính, không quay đàng hoàng sẽ bị mắng một trận, nhưng hắn không giống như anh nói đâu.” Khi nhắc tới Thiệu Tả Toàn, trên mặt Tô Cách tràn đầy mê luyến.

Loại tâm tình này sao Tiêu Ninh Dữ không hiểu? Chính bởi quá hiểu nên y mới lo, đây không phải chính là y trước kia sao? Hãm sâu trong bể tình không thấy gì khác, cứ nghĩ chỉ cần mình cố gắng thì đối phương sẽ thích mình, cho đến khi bị hiện thực tát cho tỉnh.

“Thật đó, tôi thích hắn là bởi điểm ấy. Thiệu Tả Toàn xem như là đàn anh của tôi, chúng tôi học chung trường đại học. Lúc đó tôi đang chửi nhau với một đứa chê dáng người của tôi. Anh ấy nói một câu rằng tôi rất đẹp trai, còn nói với đứa kia, về lòng dạ thì cậu còn ghê tởm hơn đàn em này, về ngoại hình thì đàn em đẹp trai hơn là cái chắc. Anh biết sắc mặt của đứa kia như nào không? Hả giận thật sự!” Tô Cách càng nói càng kích động.

Tiêu Ninh Dữ nghe, ngẩn người, sau đó vui mừng thay Tô Cách. Rằng, không phải tất cả mọi người đều giống Khương Duật.

“Đó thật sự là người tốt, xem ra tôi lo lắng hơi thừa rồi.” Tiêu Ninh Dữ nói.

Tô Cách dừng một chút, như nghĩ ra gì đó: “Tiêu Ninh Dữ, chả nhẽ trước đây anh cho rằng tôi thất tình mới muốn giảm cân?”

Tiêu Ninh Dữ ngẩn ra, không hiểu sao lại vòng về vấn đề này, nhưng vẫn gật nhẹ đầu.

Tô Cách ngộ ra vấn đề, hỏi dò: “Anh thất tình nên mới giảm cân à?”

Tiêu Ninh Dữ nhìn cậu, rất lâu sau, gật đầu.

“Đối phương không thích anh… như vầy?” Tô Cách vừa nói vừa so so dáng người của cả hai.

Ánh sáng trong mắt Tiêu Ninh Dữ ảm đạm xuống. Tô Cách hiểu, lập tức kéo Tiêu Ninh Dữ tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, nói: “Anh em à, giá trị quan nhân sinh quan thế giới quan của anh có vẻ không đúng lắm nha, nào nào nào, để tôi khai thông cho anh.”

“Tại sao lại giảm cân chỉ vì thất tình? Chỉ có mình vì thích người ấy mà trở nên tốt hơn, không có chuyện gã ghét mình chỉ vì khuyết điểm đó. Ừ thì không thích mình, nhưng gã không có tư cách gièm pha tổn thương người khác. Béo chả có gì sai trái cả. Gã có thể ghét mình, nhưng đã ở bên nhau còn chê dáng người của mình là thế nào? Tôi thích béo thì béo thích gầy thì gầy, ông đây mà gầy xuống còn khuynh quốc khuynh thành hơn cả tiên nữ nhé. Anh thích người nào mà không có xíu tố chất vậy? Lại còn không có mắt nhìn nữa, không thấy tiềm lực của anh à? Gã đó tốt nhất đừng có đi đầu tư cổ phiếu làm gì, loại không có đầu óc.” Tô Cách nói ba la ba la một tràng, nói đến mức Tiêu Ninh Dữ sững sờ luôn.

Tô Cách uống một ngụm nước lớn, rồi nói tiếp: “Bổ sung thêm một câu, coi như giảm cân đi, cũng không phải vì loại người đó, vì chính mình, đẹp cho mình ngắm… Ài, Tiêu Ninh Dữ, mặc kệ người anh thích trước kia đã nói những gì khiến anh tổn thương, đừng tin gì cả, nói cái mông ý!”

Tiêu Ninh Dữ sững sờ một lát, nở nụ cười: “Tôi có một người bạn cũng nói giống cậu.”

“Hey yo, lại còn có người nói chuẩn như thế.” Tô Cách đắc ý.

Tiêu Ninh Dữ đáp: “Câu nói cuối cùng của cậu vừa nãy, anh ấy cũng đã nói. Hi vọng tôi giảm béo vì chính mình, chứ không phải vì lời của người kia mà tự hành hạ bản thân.”

Tô Cách thả chai nước khoáng trong tay xuống, giơ ngón cái: “Anh bạn này không tệ, có trình độ.”

Tiêu Ninh Dữ cúi đầu khẽ cười.

Một lát sau, Tô Cách ghé vào bàn thuỷ tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Ninh Dữ: “Có thể tò mò một chút được không? Anh và người yêu cũ xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Ninh Dữ nghĩ nghĩ, nói qua chuyện của Khương Duật.

Tô Cách tức giận vỗ bàn, khiến những người khác nhìn về phía này. Tiêu Ninh Dữ vội vàng giữ cậu lại, Tô Cách cáu: “Ánh mắt của anh bị sao vậy hả Tiêu Ninh Dữ? Rõ ràng loại đó đang lợi dụng anh mà, còn quá đáng nói những lời đó, có biết xấu hổ hay không??? Gã đó đẹp đẽ thì có tư cách chê người khác sao? Tính cách xấu xa như vậy mới khiến người ta buồn nôn ấy chứ. Là nghệ sĩ đúng không? Anh nói cho tôi, ai? Thấy gã lần nào tôi ghê tởm lần đó, cho gã mất mặt!”

” Tiêu Ninh Dữ, đừng bảo với tôi anh giảm béo vì loại người đó nhá?!” Tô Cách kích động nói.

Tiêu Ninh Dữ trầm tư, đáp: “Trước đó đúng là thế. Bây giờ… thì không.”

“Đúng, cứ như vậy đi. Đừng nghĩ đẹp lên rồi đến trước mặt gã thị uy, để gã hối hận. Dựa vào cái gì mà cho gã nhìn, loại người ấy không nên nhìn một cái, coi gã không tồn tại đi. Phí công vì gã làm gì, mình tốt đẹp hơn là quan trọng nhất.” Tô Cách vẫn còn tức.

Tiêu Ninh Dữ cười nói: “Ừ, không để ý đến gã nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi