TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Tiêu Ninh Dữ và Khương Duật giao du một thời gian, vừa bắt đầu thì hai người ở chung rất tốt, ít nhất là Tiêu Ninh Dữ cảm thấy như vậy.

Y chưa yêu đương bao giờ, đối tượng tham khảo duy nhất là cha mẹ của mình, nhưng mà… Vợ chồng già mà vẫn quấn quýt cũng không thấy mấy ai, nên họ không đủ giá trị tham khảo. Ở độ tuổi bọn y, nói chuyện yêu đương thế nào, ở bên nhau ra sao kỳ thực Tiêu Ninh Dữ không rõ lắm.

Thỉnh thoảng Khương Duật sẽ cùng y ăn một bữa cơm, y thường gọi điện nhắn tin cho Khương Duật, tuy Khương Duật trả lời chậm, nhưng vẫn sẽ đáp lại.

Tiêu Ninh Dữ biết Khương Duật không thích y như y thích gã, nhưng y cảm thấy Khương Duật nguyện ý để y có cơ hội yêu gã. Đây chính là chấp nhận y, nên y thấy bên nhau rất vui vẻ.

Thế nhưng dần dần, Tiêu Ninh Dữ không biết là vì nguyên nhân gì, càng ngày Khương Duật càng lãnh đạm với y. Hẹn gã ăn cơm mười lần chỉ thành công một lần, điện thoại thường là trợ lý nghe. Nếu là Khương Duật nghe máy, chưa nói được mấy câu gã liền nói bận rồi cúp. Tin nhắn càng không cần phải nói, hồi đầu y còn thỉnh thoảng nhìn điện thoại chờ Khương Duật trả lời, lâu dần cũng thành thói quen biết Khương Duật không nhìn đến tin nhắn của y.

Khương Duật cũng ít khi cười với y, chỉ khi Tiêu Ninh Dữ giúp gã lấy tài nguyên thì gã mới cao hứng cười với y một cái. Cho nên Tiêu Ninh Dữ chỉ biết dâng hết lên trước mặt Khương Duật cho gã chọn lựa, đây là điều duy nhất y có thể làm Khương Duật cao hứng.

“Khương Duật, mấy ngày nữa tôi sẽ về thành phố N, bộ phim của cậu có rất nhiều cảnh chiến đấu, nhất định khổ cực, tôi mua rất nhiều đồ bổ để Tiểu Chu mang tới cho cậu, chờ xử lý xong hạng mục này tôi sẽ tới chỗ cậu tham ban.” Khi hai người nói chuyện, Khương Duật luôn luôn kiệm lời, để bầu không khí không chùng xuống Tiêu Ninh Dữ luôn tự mình cằn nhằn liên miên nói rất nhiều. Y sợ mình ngừng lại Khương Duật sẽ cúp điện thoại.

“Nói bao nhiêu lần là đừng tặng đồ cho tôi, còn có, anh đừng đến tham ban. Lúc trước tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn để người ta biết quan hệ của chúng ta.” Giọng điệu Khương Duật không được tốt, tựa như đang áp chế tức giận.

“Tôi chỉ đến nhìn một cái thôi, không ảnh hưởng quá trình quay phim.” Đã gần một tháng họ không gặp nhau, Tiêu Ninh Dữ muốn gặp gã, làm nhà đầu tư đến thăm đoàn phim không có gì đáng trách.

Khương Duật giận dữ: “Tiêu Ninh Dữ anh có thấy phiền hay không, nói rồi anh đừng đến.”

Nói xong liền cúp điện thoại, Tiêu Ninh Dữ thở dài. Gần đây cảm xúc Khương Duật không tốt, thỉnh thoảng lại phát hoả với y. Tiêu Ninh Dữ ấn ấn thái dương hỏi Tiểu Chu bên cạnh: “Tiểu Chu, em tra giúp anh một chút, gần đây Khương Duật gặp phải chuyện gì?”

Tiểu Chu không thích thái độ của Khương Duật với Tiêu Ninh Dữ, ở trong mắt cậu Tiêu tổng đối tốt với Khương Duật đến vậy, Khương Duật muốn gì có nấy, nói gì là cái đó, Tiêu Ninh Dữ xưa nay ôn hoà, nhưng Khương Duật chưa bao giờ để tâm về Tiêu Ninh Dữ, chỉ là đang lợi dụng mà thôi. Nhưng cậu chỉ là nhân viên không biết nói gì, hơn nữa y lại là người đang rơi vào bể tình, người khác khuyên nào có nghe. Tiểu Chu nhìn Tiêu Ninh Dữ, đáp một tiếng vâng.

Sau này Tiêu Ninh Dữ nghe được phong phanh, bên ngoài đang đồn y bao dưỡng Khương Duật, Khương Duật là tiểu minh tinh y bao nuôi. Khương Duật là người kiêu căng tự mãn, không trách gã nổi nóng. Tiêu Ninh Dữ bình thường trở lại, thậm chí có chút hổ thẹn, thân phận của y như thế, nhắc đến y và Khương Duật, người ta nghĩ sao cũng sẽ cho rằng Khương Duật bị hắn bao dưỡng.

Tiêu Ninh Dữ càng thêm cẩn thận dè dặt trước Khương Duật, nói gì nghe nấy.

Khương Duật kết thúc một hoạt động từ đài truyền hình đi ra, người đại diện theo sát phía sau gã cùng lên xe bảo mẫu. Chuông điện thoại của Khương Duật vang lên, Khương Duật cầm điện thoại lên nhìn một cái rồi ném sang bên cạnh, người đại diện liếc mắt một cái: “Tiêu tổng đó, cậu không nghe máy à?”

“Không nghe.” Khương Duật dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần. Hồi đầu, gã còn cần giả vờ giả vịt trước mặt Tiêu Ninh Dữ, tuy nói là hai người giao du, nhưng thân phận của Tiêu Ninh Dữ khiến gã không thể thất lễ với y. Thế nhưng sau khi ở bên nhau, gã phát hiện Tiêu Ninh Dữ thật sự rất dễ nói chuyện, thăm dò mấy lần Tiêu Ninh Dữ không tỏ thái độ gì, trái lại càng thêm lấy lòng gã. Từ từ Khương Duật không còn thu liễm với y nữa, không muốn trả lời tin nhắn thì không trả lời, không vui gặp y sẽ bày ra sắc mặt sầm sì. Thần kỳ là xưa nay Tiêu Ninh Dữ không hề giận dữ, nên Khương Duật càng được đà quá đáng. Nó khiến gã cảm thấy thoải mái, tâm lý bài xích đối với Tiêu Ninh Dữ bớt đi, nhưng càng theo thói quen vênh mặt sai khiến với y.

Từ khi có Tiêu Ninh Dữ làm chỗ dựa, vô số tài nguyên tốt đưa đến trước mặt bọn gã, người đại diện không cần đi xã giao van cầu tài nguyên, không cần lo sợ đoàn phim tuỳ thời đổi người. Bây giờ, Khương Duật không phải tuyến 1 nhưng đãi ngộ có thể so với tuyến 1, cho nên đối với Tiêu Ninh Dữ, người đại diện vẫn rất tôn trọng. Khi Khương Duật tỏ thái độ với Tiêu Ninh Dữ cô đã nhắc nhở gã mấy lần, bảo gã đừng đắc tội y. Sau đó cô phát hiện Tiêu Ninh Dữ không hề tính toán với Khương Duật, chỉ lo Khương Duật không vui, hết lòng nâng đỡ Khương Duật, vui buồn đều là vì Khương Duật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi