TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Khương Duật ra khỏi phòng nghỉ của Lục Thừa Phong, nói với người đại diện: “Chị Tô, người lúc nãy ở cùng Lục Thừa Phong, chị có biết là ai không?”

Người đại diện suy nghĩ hồi lâu vẫn không có ấn tượng gì: “Chưa từng thấy, rất lạ mặt. Chắc hẳn không phải người trong giới giải trí, có lẽ là bạn bè ngoài giới của Lục ảnh đế.”

“Nghe ngóng về người này giúp tôi.” Khương Duật luôn tìm mọi cách hỏi thăm thông tin về người đó, nhưng gã không biết tên, ngoại hình chỉ miêu tả được đại khái, tìm người rất khó. Kỳ quái là người khác cũng không biết người đó là ai, tựa như y đột nhiên xuất hiện trên thế giới này.

Người đại diện không hiểu sao Khương Duật lại muốn tìm người này, nhưng nhìn vẻ mặt Khương Duật rất khẩn thiết, bèn đáp ứng: “Được.”



Khương Duật vửa lên sân khấu đã nhìn thấy người kia ngồi bên dưới, mặc dù đeo khẩu trang nhưng vẫn vô cùng nổi bật trong đám đông. Ánh mắt Khương Duật không rời đi được. Gã là nam ba, trước gã còn có nam chính nữ chính, nam hai nữ hai, còn có Lục ảnh đế địa vị cao ngất ở đây, nếu như bình thường thì gã phải chủ động phối hợp mới có thể xoát độ tồn tại, gã không chủ động tiếp lời thì lực chú ý của mọi người sẽ không đặt ở gã. Bởi vậy Khương Duật có nhiều cơ hội ngang nhiên quan sát Tiêu Ninh Dữ.

Chỉ có Tiêu Ninh Dữ không được tự nhiên, kéo kéo khẩu trang mấy lần, nếu không vì xem phim của người yêu thì y sẽ đứng dậy ra về ngay lập tức.

Đến hoạt động tương tác, Khương Duật tích cực hơn hẳn, không cao ngạo xa lánh như ngày thường, thể hiện toàn bộ tài năng, thỉnh thoảng ánh mắt lại trôi xuống khu vực khán giả.

Lục Thừa Phong nhận ra, không ngờ được. Khương Duật đang muốn thể hiện sức hút trước mặt Tiêu Ninh Dữ? Nực cười, dù Tiêu Ninh Dữ không còn yêu y, nhưng anh vẫn cực kỳ không vui khi thấy Khương Duật làm bộ làm tịch.

Lúc nghỉ giải lao, đạo diễn hỏi: “Lục ảnh đế, sao vậy?”

“Có lẽ gần đây quá mệt, nên không thoải mái cho lắm. Lát nữa tôi sẽ không lên sân khấu.” Lục Thừa Phong nói.

Lục Thừa Phong nhận diễn bộ phim này đã là giúp đỡ, hôm nay công chiếu còn dành thời gian đến tham dự, đạo diễn vô cùng biết ơn anh, nhớ thật kỹ lần ân tình này, thấy Lục Thừa Phong nói mệt mỏi, vội vã đáp: “Vậy cậu về nghỉ ngơi đi. Lần này cậu vất vả rồi.”

Lục Thừa Phong cười cười: “Thật sự xin lỗi, vậy tôi về trước.”

Đạo diễn khoát tay: “Nói gì đó, là cậu giúp tôi một đại ân. Lúc nào cậu rảnh rỗi tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Đạo diễn Đào đã mời thì nhất định rảnh.” Lục Thừa Phong cười đáp.

Lục Thừa Phong tạm biệt đạo diễn Đào, sau đó xuống đài, nhận điện thoại từ Tiểu Cao gọi điện cho Tiêu Ninh Dữ. Tiêu Ninh Dữ ra khỏi chỗ ngồi nghe máy.

“Ninh Dữ, em đến chỗ hậu trường đi, chúng ta chuẩn bị về.” Điện thoại vửa thông là Lục Thừa Phong nói thẳng.

“Phim vẫn chưa chiếu mà?” Tiêu Ninh Dữ ngạc nhiên hỏi.

“Không xem nữa. Nếu em muốn xem thì lần sau chúng ta đến rạp chiếu phim.” Lục Thừa Phong đáp.

Tiêu Ninh Dữ cũng không muốn thấy Khương Duật nữa, bèn đáp: “Đợi em đến ngay.”

Chuyện Lục Thừa Phong về sớm Khương Duật biết rất nhanh, nhìn về phía thính phòng, quả nhiên người kia cũng không thấy nữa. Mặt Khương Duật lạnh xuống, không vui nổi, hỏi người đại diện: “Sao Lục ảnh đế về sớm vậy?”

“Người ta chỉ đến tăng nhiệt độ, bận nhiều việc, còn lịch trình khác.”

Đến hậu trường, Tiêu Ninh Dữ, Lục Thừa Phong và đoàn đội của anh lên xe.

Vừa lên xe Lục Thừa Phong đã ôm ghì Tiêu Ninh Dữ vào ngực, thở dài: “Biết vậy không nên để em đi cùng.”

“Hả?” Tiêu Ninh Dữ không hiểu.

“Anh đã đánh giá thấp trình độ đáng ghét của Khương Duật.”

Lục Thừa Phong ghen tuông khiến Tiêu Ninh Dữ phì cười.

“Sau này sự kiện nào có hắn, anh sẽ từ chối thật lực.” Lục Thừa Phong tiếp tục ghen.

Tiêu Ninh Dữ gật đầu cười: “Ừm, em cũng rất ghét hắn. Sau này không đến rạp xem phim này nữa, em tìm đoạn cut của anh để xem có được không?”

Lục Thừa Phong vuốt tóc của y, giương cao khóe môi: “Anh cảm thấy rất được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi