TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Tiêu Ninh Dữ vừa kết thúc một hội nghị cấp cao, ra khỏi phòng họp là Tiểu Chu tiến tới nói nhỏ bên tai y: “Tiêu tổng, Khương Duật tới, nãy giờ một mực chờ ở đại sảnh công ty.”

Tiêu Ninh Dữ cau vặn lông mày. Khương Duật đến công ty của y làm gì?

Ngay sau đó Tiêu Ninh Dữ nghĩ ra, Khương Duật nhận ra y rồi?

Nghĩ vậy, Tiêu Ninh Dữ nói với Tiểu Chu: “Để gã lên đây.”

Tính cách Khương Duật ra sao Tiêu Ninh Dữ quá rõ, vốn dĩ y muốn đường ai nấy đi với Khương Duật, cả đời không qua lại với nhau nữa. Nhưng Khương Duật đã nhận ra y, coi như y ngó lơ, Khương Duật cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp gặp y, quấn lấy y để hỏi cho rõ ràng.

Lát sau, Khương Duật được thư ký dẫn vào văn phòng của Tiêu Ninh Dữ. Thư ký gõ cửa một cái: “Tiêu tổng.”

“Mời vào.”

Chuyện Khương Duật đến Tiêu Ninh Dữ chỉ giật mình mấy giây, sau đó lại vùi đầu vào công việc. Lúc này y đang xem một văn kiện bên dưới trình lên, nghe tiếng thư ký là biết Khương Duật đến, Tiêu Ninh Dữ bỏ văn kiện xuống ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Giây phút đó Khương Duật mới hoàn toàn tin tưởng “Tô tiên sinh” mà gã tâm tâm niệm niệm chính là Tiêu Ninh Dữ, chút lo nghĩ dưới đáy lòng được phá tan. Biết “Tô tiên sinh” và Tiêu Ninh Dữ là một người, Khương Duật tuy khiếp sợ, mất chút thời gian mới tiêu hóa nổi tin tức này, nhưng sau đó gã lại thấy mừng rỡ và tự tin khó hiểu.

“Tiểu Triệu, cô đi làm việc trước đi.” Tiêu Ninh Dữ nói với thư ký.

Thư ký lui ra ngoài, đồng thời khép cửa lại.

Tiêu Ninh Dữ vươn thẳng người, rồi thoáng dựa vào ghế, thản nhiên nói: “Có chuyện gì không?”

Khương Duật có rất nhiều lời muốn nói, dừng một chút, nở một nụ cười, câu đầu tiên nói ra là: “Em thay đổi nhiều quá, nhất thời không nhận ra được.”

“Ừ, thay đổi khá nhiều.” Ngữ khí Tiêu Ninh Dữ bình bình, không lên không xuống.

“Mấy lần trước… Sao không nói, tôi còn nhận lầm em.” Khương Duật phàn nàn, rõ ràng biết gã hiểu nhầm, nhưng y không giải thích.

Tiêu Ninh Dữ cười nhạt một tiếng, trước kia không phát hiện Khương Duật tự cao tự đại đến mức này: “Tôi thấy không cần thiết.”

Khương Duật hơi xấu hổ, đương nhiên gã vẫn nhớ rõ hai người chia tay thế nào, có điều nhớ lại ngày xưa Tiêu Ninh Dữ thích mình đến mức nào, Khương Duật có thêm tự tin: “Trong khoảng thời gian này… Em ổn không?”

Tiêu Ninh Dữ cảm thấy hơi nực cười, đã lâu rồi, lâu đến mức y đã quên người tên Khương Duật này. Bây giờ gã đến hỏi y có ổn không? Gã mất trí nhớ à? Quá tấu hài.

Tiêu Ninh Dữ giật giật khóe môi, tùy ý đáp: “Cũng không tệ lắm… Cậu có chuyện gì không? Tôi còn rất nhiều công việc cần xử lý.”

Tiêu Ninh Dữ không muốn tiếp đãi gã, cũng không rảnh, nghĩ nhanh chóng đuổi tiễn gã đi.

“Trước kia… Là tôi không tốt, có phải em vẫn giận tôi đúng không?” Khương Duật nhìn Tiêu Ninh Dữ, trong mắt như có tình cảm lưu động.

Tiêu Ninh Dữ thật sự muốn trợn trắng cả mắt, cái kiểu thâm tình lưu luyến này bày ra cho ai xem.

Tiêu Ninh Dữ châm chọc: “Tôi chưa từng để trong lòng, chưa nói đến giận hay không.”

Vốn dĩ không tức giận, mà là đau lòng. Bây giờ gã không là gì trong mắt Tiêu Ninh Dữ cả, y sẽ không vui buồn vì con người này nữa.

“Em đúng là thích nói đùa.” Khương Duật dùng giọng điệu thân mật nói.

Trước kia Tiêu Ninh Dữ thích gã bao nhiêu, làm bao nhiêu chuyện vì gã, bây giờ nghĩ lại Khương Duật thấy khá cảm động, càng thích Tiêu Ninh Dữ hơn.

Từ đầu đến cuối gã cứ cho rằng, Tiêu Ninh Dữ vẫn thích gã, sao có chuyện nói bỏ là bỏ, bây giờ y chỉ hờn dỗi gã mà thôi. Nghĩ đến đây Khương Duật càng có lòng tin sẽ đoạt được Tiêu Ninh Dữ về.

Tiêu Ninh Dữ thấy Khương Duật quả là dở hơi, lặng lẽ cười nhạo một tiếng: “Khương Duật à. Hình như cậu hơi tự mình đa tình rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi