TỔNG TÀI LỘT XÁC (TỔNG TÀI NGHỊCH TẬP)

Mẹ Tiêu hàn huyên với Lục Thừa Phong một hồi, đại khái là hỏi tình huống căn bản của anh, ấn tượng với Lục Thừa Phong rất tốt. Mẹ Tiêu còn cho cha Tiêu một ánh mắt, muốn ông nói vài câu, nhưng cha Tiêu bày tỏ rất là kiêu ngạo, ngồi bên cạnh không lên tiếng.

Tiêu Ninh Dữ nhìn mà gấp gáp trong lòng. Y biết vì sao cha mình không cho Lục Thừa Phong sắc mặt dễ nhìn, cũng biết cha là vì mình, nhưng, y không nỡ nhìn Lục Thừa Phong bị khó xử, đang muốn mở miệng mẹ Tiêu đã nói: “Tiểu Dữ, gần đây mẹ học được mấy món bánh mới từ đầu bếp bánh ngọt trong nhà, vừa hay hôm nay con và Tiểu Lục về chơi, mẹ làm hai món cho các con nếm thử. Tiểu Dữ qua đây giúp mẹ.”

Nói rồi mẹ Tiêu đứng lên.

Tiêu Ninh Dữ nhìn Lục Thừa Phong rồi lại quay qua nhìn cha Tiêu, muốn nói lại thôi. Mẹ Tiêu đánh mắt ra hiệu với Tiêu Ninh Dữ, kéo y vào phòng bếp.

Hai người đi xa xa, mẹ Tiêu nghiêng đầu tới gần tai Tiêu Ninh Dữ, thấp giọng nói với y: “Cha con đang giả vờ thôi, thật ra cũng lo cho con. Con và Tiểu Lục từ lúc ở bên nhau đến kết hôn, không đưa về cho mẹ và cha con nhìn thử, chúng ta chỉ lo Tiểu Lục là người như thế nào, có đối xử tốt với con hay không.”

“Mẹ, nhưng mà cha…”

Chuyện này đúng là hai người không cân nhắc chu toàn, có điều hai người mới bên nhau chưa lâu, nào đã nghĩ đến chuyện ra mắt phụ huynh, chớ nói chi chuyện kết hôn chóng vánh như vậy. Nhưng Lục Thừa Phong tốt như thế, y không muốn cha Tiêu làm khó anh.

Mẹ Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu Ninh Dữ: “Con thả lỏng tinh thần đi. Vừa nãy mẹ nói chuyện với Tiểu Lục, thấy nó là người lễ phép lại biết tiến biết lùi, con phải tin nó, có thể giải quyết được cha con.”

Tiêu Ninh Dữ quay đầu nhìn lại, nghĩ: Lục Thừa Phong ưu tú như thế, mẹ y đã tán thành, nhất định cha y cũng thế. Nên y yên lòng hơn, đi vào phòng bếp cùng mẹ Tiêu.

Mà trong phòng khách, mẹ Tiêu và Tiêu Ninh Dữ vừa rời đi, Lục Thừa Phong nói: “Cha, con xin lỗi vì trước giờ không đến ra mắt, chuyện kết hôn cũng không báo cho cha mẹ. Nhưng thật sự là bởi đột nhiên xảy ra chuyện, Ninh Dữ quá tốt đẹp, con không muốn người khác ngấp nghé em ấy một giây một phút nào cả, nên đã nhanh chóng kết hôn với Ninh Dữ, đến bây giờ mới đến ra mắt cha và mẹ. Có điều xin cha mẹ yên tâm, dù kết hôn vội vàng, nhưng tình cảm của con với Ninh Dữ là chân thành, cũng xin cha mẹ yên tâm giao Ninh Dữ cho con.”

Cha Tiêu hơi giật mình, nhưng nhanh chóng thu lại kinh ngạc trong mắt, bưng ly trà lên uống một ngụm rồi lại buông xuống, lúc này mới nói: “Cậu là diễn viên, phải ở trong đoàn phim lâu dài hoặc bay tới bay lui. Tiểu Dữ thì phải ở lại  thành phố C, mà nó chỉ càng bận rộn hơn cậu, hai đứa cứ như thế? Thời gian bên nhau có lẽ rất ít.”

“Cha, điều này con có cân nhắc. Con đã bắt đầu giảm bớt lượng công việc, sau này trọng tâm sẽ chuyển về quản lý công ty, như vậy thời gian ở chung sẽ nhiều hơn.”

Sau đoạn tình cảm với Khương Duật, Tiêu Ninh Dữ không có cảm giác an toàn với tình yêu, Lục Thừa Phong biết, anh cũng muốn ở bên chăm sóc Tiêu Ninh Dữ nhiều hơn, hai người quá bận rộn rồi. Bởi vậy Lục Thừa Phong đã bắt đầu giảm lượng công việc xuống, đồng thời chuẩn bị lui về hậu trường.

Cha Tiêu tương đối hài lòng với câu trả lời này, gật đầu nhẹ, cũng bắt đầu tán thành Lục Thừa Phong, nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ để ông yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi