TỔNG TÀI, LY HÔN ĐI!

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Mọi người đều đổ dồn mọi ánh nhìn về phía cô.

Mộ Dạ Bạch bình thản nhìn cô, nói giọng đều đều không nhanh không chậm: “Vị thiếu phu nhân này, hiện nay người khiến cho mọi người thấy phiền toái là cô đó.”

“Tôi?”

“Cô mà không nhắc đến thì tôi còn quên mất chuyện lần trước cô vào phòng tôi đấy.”

“Cô ấy vào phòng ông sao?” Câu nói này vừa phát ra từ miệng anh ta thì ba người đàn ông còn lại không hẹn mà cùng đồng thanh kêu lên. Uầy, nghe nó mới bí ẩn hấp dẫn làm sao!

Ánh mắt của những cô gái khác càng giống lưỡi dao soi chòng chọc vào người Cố Thiên Tầm.

Cứ như thể mọi người đã đoán ra được đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy.

Trong phút chốc bị ném vào tâm bão, Cố Thiên Tầm đờ đẫn, trong đầu hiện lên những hình ảnh ngày hôm đó. Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ran lên, “Anh… anh thật quá đáng! Ai nhắc đến chuyện hôm đó hả?”

Có vẻ như ánh nhìn của mọi người chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta, anh không thèm đếm xỉa gì đến cô, chỉ nói với giám đốc nhà hàng: “Nói cho Cảnh phu nhân biết giá chai rượu đó.”

“Vâng, thưa Cảnh phu nhân, chai rượu Vicanpy đó được sản xuất tại Pháp năm 1970…”

“Ông nói giá luôn đi!” Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy mình sắp bị những ánh nhìn tóe lửa đó nướng thành than nên bây giờ chỉ muốn nhanh chóng trả tiền cho xong chuyện.

“Tất cả hết 15 vạn. Xin hỏi cô trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?” Ông giám đốc nói nhanh gọn.

“Mười… mười lăm vạn?” Cố Thiên Tầm mở to mắt kinh ngạc, “Cái này là rượu gì thế, sao đắt vậy!”

Ông giám đốc đang định quảng cáo tiếp thị thêm về loại rượu này thì Mộ Dạ Bạch dường như không để ý gì đến khuôn mặt đang kinh ngạc của cô, thản nhiên nói: “Trừ số tiền 15 vạn trên hóa đơn của tôi đi, tính số đó cho Cảnh phu nhân.”

“Thế nào hả? Tôi làm vậy cô vừa lòng rồi chứ?” Anh ta quay lại, nhíu mày nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm đó thoáng có vẻ đắc ý. Đúng vậy! Là đắc ý!

Cố Thiên Tầm đứng yên bất động, sắc mặt khó chịu như thể vừa ăn phải một con ruồi vậy. Có bán cả người cô đi cũng chả được đến 15 vạn ý chứ!

Mặc dù bố chồng có cho cô một cái thẻ vàng, trong đó có một số tiền khổng lồ, nhưng cô chưa bao giờ dám đem ra dùng. Có dùng cũng chỉ dùng thẻ phụ của Cảnh Nam Kiêu. Hơn nữa, trước giờ cô cũng không dám tiêu tiền bừa bãi, mặc dù được gả vào gia đình giàu có nhưng cuộc sống như vậy khiến cô không có chút cảm giác an toàn nào, bình thường đến một chiếc túi hàng hiệu cũng không dám mua.

Bây giờ trong phút chốc trừ ngoéo đi 15 vạn, Cảnh Nam Kiêu không nghi ngờ mới là lạ! Đến lúc đó tra ra một cái thì mọi chuyện đều lộ hết!

“Không phải muốn trả tiền à? Sao giờ câm nín thế?” Thấy cô nín lặng nãy giờ, Mộ Dạ Bạch hỏi, giọng điệu giễu cợt.

Cô mà tức khí lên thì cũng cắn răng mà quẹt luôn 15 vạn. Thế nhưng,… cô thật sự không nỡ.

“Tôi không có tiền!” Cô thẳng thắn thừa nhận. Nói ra câu này, ruột gan thắt lại, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên, điềm tĩnh.

“Còn muốn làm màu nữa không?” Anh ta hỏi tiếp.

“….” Trong lòng cô phẫn uất cùng cực, nhưng môi mím chặt không nói được lời nào.

Mộ Dạ Bạch có vẻ rất hả hê khi nhìn thấy sự nhẫn nhịn im lìm của cô lúc này, tiêu sái rút ví ra đưa thẻ cho giám đốc nhà hàng để ông ta đi thanh toán. Quay người lại nhìn khuôn mặt thất sắc trắng bệch của cô, anh ta chậm rãi nói: “Còn nữa, lần sau đừng tự mình đa tình nữa, mất mặt lắm đấy.”

“Cái gì tự mình đa tình chứ? Mình tự mình đa tình khi nào hả?” Anh ta đang dạy bảo ai chứ? Có tiền liền cho rằng mình giỏi lắm không bằng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi