TỔNG TÀI, LY HÔN ĐI!

“Mộ Dạ Bạch, bỏ tay ra! Anh nghe thấy không hả?” Cô sợ muộn thêm chút nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đôi môi trắng nhợt không còn chút sức lực nào của anh khẽ động đậy như muốn nói gì đó nhưng có lẽ do sự đau đớn dày vò khiến anh nói không nên lời.

“Anh muốn nói gì?” Cố Thiên Tầm ghé sát tai lại gần miệng anh, đôi môi anh lạnh ngắt không còn chút hơi ấm nào, cô sốt ruột nói: “Anh nói lại lần nữa đi!”

“Không... đi...” Khó khăn lắm miệng anh mới phát ra được hai từ đứt quãng như vậy. Không đợi Cố Thiên Tầm ngồi thẳng dậy mắng anh, anh khó nhọc nói tiếp: “Bệnh... cũ...”

Bệnh cũ?

Cố Thiên Tầm nghĩ một lát, liền lập tức đứng dậy, dùng bàn tay còn lại lục lọi trong ngăn kéo. Cô mở từng chiếc ngăn kéo nhỏ trên đầu giường ra, bới tung lên, bên trong là điện thoại, dây sạc và một số giấy tờ. Cuối cùng mới lật thấy một chiếc lọ nhỏ.

Cô nhìn kỹ, là một lọ thuốc giảm đau. Cô bị anh tóm chặt, không đi đâu được nên không đi rót nước cho anh được, chỉ có thể vội vàng lắc lắc chiếc lọ nhỏ, đổ ra giường vài viên, bóp nát 1 viên trong số đó nhét vào miệng anh.

Có lẽ vị thuốc rất đắng mới khiến đôi lông mày anh nhíu lại, bộ dạng như muốn nhổ ra, Cố Thiên Tầm vội vã đưa tay ra bịt miệng anh: “Không được nhổ ra!”

Đôi lông mày của Mộ Dạ Bạch càng nhíu chặt lại, đôi môi tái nhợt khẽ động đậy như muốn phản kháng. Nhưng giờ này anh làm gì còn sức lực mà phản kháng nữa cơ chứ. Cố Thiên Tầm có chút thương xót. Mấy lần trước gặp mặt, anh đều luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, cảm giác tôn quý khiến người khác khó lại gần được, không ngờ anh cũng có lúc yếu ớt đáng thương như vậy.

Càng là người đàn ông nhìn bề ngoài lạnh lùng sắt đá bao nhiêu thì khi yếu mềm lại càng đáng thương bấy nhiêu. Đến cô nhìn thấy anh như vậy còn thấy xót xa. Cô quỳ xuống cạnh anh, ghé sát tai anh nói, giọng đã dịu đi nhiều, “Đây là thuốc, anh đừng nhổ ra... nuốt xuống sẽ không đau nữa, ngoan...”

Cô dỗ anh như dỗ trẻ con, trước đây cô dỗ mẹ uống thuốc cũng đều như vậy, vừa dỗ vừa nạt mới được.

Cũng không biết anh có nghe được những lời cô nói hay không mà anh đã nuốt viên thuốc đó xuống rồi. Chỉ là đầu anh vẫn đau, không hề thuyên giảm. Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy như muốn được cho thêm thuốc.

Cô không cho anh thuốc nữa, một tay cất lọ thuốc đi rồi nói: “Loại thuốc này có tác dụng phụ, không được uống nhiều. Anh còn đau chỗ nào nữa? Đau đầu à?”

Anh khẽ nhắm mắt lại như đồng tình.

“Vậy tôi bóp đầu cho anh, anh thả lỏng người ra, đừng gồng người lên như vậy.” Bàn tay còn lại của Cố Thiên Tầm đặt lên huyệt thái dương của anh, kiên nhẫn day nắn.

“Anh thấy thế nào? Độ mạnh như vậy đã được chưa?”

Anh căn bản không thể trả lời cô được, nhưng cô vẫn nhỏ nhẹ hỏi, chốc chốc lại cúi đầu nhìn sắc mặt anh, lấy đó làm căn cứ xem mình làm thế đã được chưa.

Cũng không biết qua bao lâu sau, vẻ đau đớn khổ sở trên mặt anh dần dịu đi, đôi lông mày cũng dãn ra không còn nhăn nhó như trước nữa. Cố Thiên Tầm thở phào. Sợ ánh đèn sáng quá khiến anh khó ngủ, cô bèn xoay người vặn nhỏ ánh sáng lại.

Vốn định gỡ tay anh ra, quay về sopha ngủ, nhưng chẳng ngờ cho đến tận lúc ngủ say rồi tay anh vẫn không buông cô ra, như thể trong lúc cấp bách khó khăn nhất nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng của mình vậy, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Cố Thiên Tầm cười khổ, vốn dĩ tưởng là chỉ có cô mới cần nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng như vậy. Chẳng ngờ rằng không phải chỉ có mình cô. Thế nhưng không phải ai cũng gặp may mắn, trong lúc nguy cấp có được ngọn cỏ cứu mạng, giúp mình thoát khỏi đau khổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi