TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU



Hàn Bách cũng đến chịu với người đàn ông này, chẳng phải cô đã giúp anh ta rồi sao? Bây giờ còn muốn gì nữa? Hàn Bách khó xử quay sang nói thầm với Hàn Võ nói: "Ông! Con xin phép ra ngoài nói chuyện riêng với Tôn tổng"
"Hả?...Được rồi con đi đi" Chẳng phải nói hai đứa đang yêu nhau sao? Tại sao con bé vẫn còn gọi là Tôn tổng? Hay tiểu Bách không muốn công khai chuyện này?
"Anh! Có thể đi theo tôi ra kia một chút?" Hàn Bách đứng lên nhìn về phía Tôn Mặc Thiên nói.

"Được" Tôn Mặc Thiên lãnh đạm đáp lại rồi đứng lên đi theo Hàn Bách.

Ra đến sân vườn Hàn Bách ngó ngàng bốn phía xem có ai không rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Mặc Thiên nghiêm túc nói: "Tôn tổng, chẳng phải tôi đã trả ơn cho anh rồi sao?"
"Ừ!" Tôn Mặc Thiên mặt không chút gợn sóng nào trả lời như thể những chuyện vừa rồi quá bình thường.


"Vậy sao anh còn nói hai chúng ta yêu nhau? Ban đầu không phải đã thỏa thuận là xong việc thì coi như ko còn gì sao?" Hàn Bách vừa bất mãn vừa khó hiểu hỏi Tôn Mặc Thiên.

"Hình như em nhớ nhầm rồi"
"Sao? Nhớ nhầm gì cơ?" Mình nhớ là đúng như vậy mà...xong việc đường ai nấy đi...!
"Tôi chưa từng nói với em là xong việc coi như không còn gì, tôi chỉ nói em làm vậy đúng là để em trả ơn tôi nhưng bây giờ tôi nghĩ kĩ rồi như vậy vẫn chưa đủ" Ánh mắt Tôn Mặc Thiên mờ ám nhìn Hàn Bách khiến Hàn Bách không khỏi nổi da gà.

"Vậy...vậy bây giờ anh muốn như thế nào thì mới trả được hết ơn giữa tôi với anh?"
"Em muốn trả ơn tôi? Người được tôi cứu mạng không nhiều đếm được trên đầu ngón tay, em nghĩ xem nên trả như thế nào?"
"Anh muốn gì? Hay có tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Tôi sẽ giúp hết sức?"
"Làm bạn gái của tôi, tôi cứu em hai lần đủ để em dùng cả đời trả!" Tôn Mặc Thiên nói xong khóe môi không kìm được mà hơi nhếch lên.

"Cái gì? Làm...làm bạn gái anh? Xin lỗi có thể yêu cầu cái khác được không?" Hiện tại bây giờ Hàn Bách cô không có chút hứng thú nào với cái thứ gọi là tình yêu cả, nó có lẽ ko hề dành cho cô.

"Không được, tôi chỉ chấp nhận yêu cầu này thôi, bây giờ em không muốn tôi có thể cho ém thời gian" Gương mặt Tôn Mặc Thiên vẫn ảm đạm như bình thường, anh biết bây giờ cô không thể yêu nhưng Tôn Mặc Thiên không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời như vậy! Hay anh đã Yêu cô rồi, nhưng hai người chỉ mới gặp nhau vài lần mà, bây giờ Tôn Mặc Thiên không hiểu bản thân đang nghĩ và muốn gì...anh chỉ biết rằng đâu đó trong con tim mách bảo anh rằng anh cần cô...!
"Xin lỗi! Đối với yêu cầu này của anh tôi không thể nào chấp nhận được"
"Không sao tôi có thể cho em thời gian! Từ từ chấp nhận!" Đối với câu trả lời của Hàn Bách không nằm ngoài dự đoán của Tôn Mặc Thiên.


"Nhưng...hiện tại tôi...tôi không muốn dây dưa với tình yêu...nó khiến tôi mất cảm giác an toàn..." Hàn Bách cúi đầu bi thương nói.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ, chừng nào em nghĩ kỹ rồi thì nói cho tôi biết."
"Được tôi biết rồi! Chỉ sợ anh không đợi được tôi thôi" Hàn Bách cười miễn cưỡng trả lời với Tôn Mặc Thiên.

"Tôi sẽ chờ em" Nói xong Tôn Mặc Thiên quay lưng đi vào trong.

Người Hàn gia thấy Tôn Mặc Thiên vào một mình thì tò mò nhưng không ai dám hỏi gì.

Hàn Bách không vào mà đứng bên ngoài suy nghĩ, liệu mình có nên tin tưởng vào tình yêu? Mình cần tình yêu sao? Mình có nên chấp nhận Tôn Mặc Thiên?...Không mình không thể dẫm lên vết xe đổ được...nhưng không hiểu sao mình lại không hề thấy bài xích Tôn Mặc Thiên? Lý do vì sao?...!
Đứng được một lúc Hàn Bách cảm thấy hơi se se lạnh thì mới nhấc chân bước vào, vừa ngồi xuống ông Hàn bên cạnh đã nhẹ giọng hỏi: "Sao con đi lâu vậy? Có chuyện gì sao?"

"Dạ không con chỉ đi dạo quanh quanh một chút thôi" Hàn Bách ảo não trả lời.

Một lúc sau ông Hàn lên sân khấu cầm micro nói: "Một lần nữa cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc ngày hôm nay, nhân tiện tôi có một tin muốn công bố...đứa cháu gái của tôi Hàn Tiểu Dương nay đã đến tuổi trưởng thành, có cuộc sống, tình yêu, con bé đã gặp và có tình cảm với Từ thiếu-Từ Noãn Khang đây, nhân dịp này tôi muốn tổ chức luôn lễ đính hôn cho hai đứa nó còn khi nào kết hôn tôi sẽ công bố sau"
Hàn Võ nói xong phía dưới bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay vang rội cả hội trường.

Hai nhân vật chính bắt đầu từ từ đi lên sân khấu rót rượu mừng, rồi sau cùng là hôn nhau.

Hàn Võ im lặng quan sát Hàn Bách nãy giờ cứ tưởng cô sẽ đau lòng nhưng xem ra ông đã nghĩ quá nhiều rồi, biểu cảm của Hàn Bách nãy giờ vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng nào, cũng không giống như đang giả vờ, điều này khiến Hàn Võ yên tâm hơn đôi chút..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi