TỔNG TÀI MẶT LẠNH CỰC SỦNG VỢ YÊU



"Thiên...là em mà.." Hàn Bách sợ hãi nhìn Tôn Mặc Thiên.

"Thiếu gia..cậu..?" Dì Trương không thể tin nổi vào những gì mình nghe được.

Người này không phải thiếu phu nhân sao? Không thể nào, đều giống y như đúc mà.

"Cô là ai?" Tôn Mặc Thiên ngồi xổm xuống bóp cằm người phụ nữ giả danh vợ anh tra khảo.

"Em...em là vợ của anh mà.." Hàn Bách vành mắt đỏ hoe nhìn Tôn Mặc Thiên.

"Vợ? Cô nghĩ ai mang khuân mặt của vợ tôi cũng có thể trở thành vợ của ông đây à? Vợ tôi mà tôi không nhận ra đâu là thật đâu là giả thì tôi có vợ để làm gì!" Tôn Mặc Thiên cười khẩy.

"Không...!không có.." Hàn Bách rùng mình, sống lưng lạnh buốt, chuyện này sao có thể chứ!
"Cho cô một cơ hội cuối cùng! Nói!" Thần sắc Tôn Mặc Thiên lúc này khó có thể diễn tả.

Lạnh lùng như băng.

"Em là Hàn Bách! Vợ của anh mà!" Hàn Bách lấy hết can đảm hét lên.

"Được! Tần Minh! Đưa cô ta đi" Tôn Mặc Thiên hất tay ra nhẹ nhàng đứng lên.

"Vâng!" Tần Minh vẫn chưa rời đi nghe vậy liền tiến lên nhanh gọn đưa Hàn Bách giả kia đi.


"Cô ta không phải vợ con, vợ con sẽ không dùng nước hoa nồng như thế, chiều cao cũng sẽ không thấp như vậy.

Hơn nữa giọng nói cũng khác với vợ con" Tôn Mặc Thiên thấy dì Trương vẫn ngẩn người ra bèn lên tiếng giải thích.

Dì Trương mặc dù lo lắng nhưng vẫn chầm chậm gật đầu.

"Tiểu Bách đã về chưa?" Anh rút một tờ khăn ướt trên bàn vừa lau tay vừa hỏi.

"Vẫn chưa!" Dì Trương lắc đầu.

Ban nãy bà vừa đi chợ về thấy người phụ nữ giả mạo kia tưởng là thiếu phu nhân.

Tôn Mặc Thiên nhíu mày rút điện thoại gọi cho Hàn Bách nhưng không ai bắt máy thậm chí còn nghe đầu bên kia nói không có tín hiệu.

Anh lại gọi tới công ty của cô, biết được cô đi bàn chuyện hợp đồng, nhưng không lý nào lại tắt điện thoại như vậy.

Lại kiểm tra định vị thì hoàn toàn không tồn tại.

Sắc mặt Tôn Mặc Thiên tối dần, khí lạnh bao phủ xung quanh.

Anh cất bước đi nhanh ra ngoài vừa đi vừa gọi điện thoại.

Chết tiệt!
- ---------------------
Hàn Bách tỉnh lại, nhíu mày xoa xoa đầu, tầm mắt cô mờ nhạt nhìn xung quanh đây là một căn phòng khá rộng, có đầy đủ tiện nghi giống như một căn nhà đơn, cô làm sao vậy, khi nãy đi vệ sinh lúc đi ra đột nhiên cảm thấy hoa mắt rồi lịm đi lúc nào không hay.

Mà đây là đâu?
Sau một hồi tầm mắt Hàn Bách rơi vào chiếc giường cách đó không xa.

Nhìn thấy người nằm ở đó, xung quanh toàn là thiết bị y tế hiện đại, cô tò mò đi lại.

Bước chân xuống đất phát hiện chân mình bị một sợi xích dài quấn lấy.

Hàn Bách chấn động mở to mắt.

Chuyện gì đây??
Cô đi lại chỗ có người nằm, vừa định mở miệng, lời nói lên tới họng đã bị đè xuống...!người nằm trên giường....!người này...!không phải chứ....Hàn Bách không dám tin vào mắt mình, cô đang bị hoa mắt sao?: "...M...Mẹ..." Đôi môi mỏng mấp máy, khuân mặt nhỏ bé phút chốc trở nên trắng bệch.

Hàn Bách đứng như bức tượng chôn chân tại chỗ.

Tầm mắt dán chặt vào người được gọi là mẹ...!không sai..chắc chắn không sai..cô có thể quên hết tất cả mọi thứ nhưng hình ảnh đặc biệt là khuân mặt của mẹ đã khắc sâu vào trong tâm trí cô, đánh chết cũng không quên được.


Đôi tay run rẩy đưa lên không trung, nhưng lại sợ chạm vào sẽ tan biến nên không dám.

Từng giọt ấm nóng thi nhau rơi xuống từ hốc mắt Hàn Bách.

Đây không phải là mơ chứ? Mẹ cô...bà ở ngay đây đúng không?
Hàn Bách nhìn lại thấy trên cổ có đeo trang sức, là một chiếc vòng bạc nhỏ, có khắc chữ Vân Uyển.

Hàn Bách như chết lặng, ngồi thụp xuống đất, hít thở không thông, nức nở nói: "Mẹ...mẹ ơi...là mẹ đúng không?"
"Hoá ra cô còn biết đó là mẹ cô!" Tiếng mở cửa vang lên, cùng với đó là một giọng nói khá quen thuộc.

Hàn Bách quay lại nhận ra đó là Vân Liên.

"Cậu?"
"Đừng gọi tôi như vậy! Tôi đã sớm không có quan hệ với mấy người bao gồm cả Vân lão gia" Vân Liên lắc đầu nói.

Bước chân tiến lại về phía giường.

Hàn Bách ngước mắt lên nhìn, khó hiểu nhìn Vân Liên.

"Nói cho cô biết một sự thật, Vân Liên là giả Vân Thành Tín mới là thật, còn nữa xét về máu mủ cô đúng là cháu gái ruột của tôi, nhưng xét về mặt xã hội cô chỉ là một con khốn không có tình người!" Vân Thành Tín lạnh lùng nhìn Hàn Bách.

"Ha...cháu gái ruột ư?" Hàn Bách đột nhiên cười khẩy khiến Vân Thành Tín nhíu mày.

"Ngoài ông nội và mẹ thì tôi làm gì có người thân chứ!"
Vân Thành Tín vẫn nhíu mày không nói gì như chưa thể phân biệt được lời nói của Hàn Bách.

"Cậu sao? Ông không đủ tư cách! Ông nghĩ mình có thể dễ dàng lừa được tôi sao? Quả thực ban đầu tôi đã bị ông qua mặt, nhưng ông quên mất bên cạnh tôi là ai sao?"
"Con ranh! Giữ nó lại!" Vân Thành Tín tức giận chỉ tay vào mặt Hàn Bách quát.

" Chát!" Một tiếng bạt tai vang lên, là thuộc hạ của Vân Thành Tín đã giáng cho Hàn Bách một bạt tai.


"Hỗn láo! Dám ăn nói với chủ nhân như vậy!"
"A Phỉ bình tĩnh" Vân Thành Tín dường như rất hài lòng với một bạt tai vừa rồi.

A Phỉ nhẹ nhàng gật đầu liếc Hàn Bách.

"Sao vậy? Không đánh nữa à? Bị một con ranh chơi đùa có phải tức lắm không!" Hàn Bách nhẹ nhếch bên mép không bị thương nói.

"Câm miệng! Mày tốt nhất nên giữ an toàn cho bản thân mày đi!" Tâm trạng Vân Thành Tín vừa tốt lên đã bị câu nói của Hàn Bách chọc lại.

"Ông đã làm gì với mẹ tôi!" Hàn Bách nghiến răng chất vấn.

Cô vốn dĩ không biết được mọi thứ, cũng không phải do Tôn Mặc Thiên giúp, mà là hôm nay sau khi uống ly trà đó.

Cô đã nhận thấy có gì lạ.

Liền kiếm cớ đi vệ sinh, do Vân Thành Tín khá yên tâm và chắc chắn không có sơ hở gì nên không cho người giám sát cô nhờ vậy mà cô dồn được một người giúp việc trong nhà, ép cô ta khai hết mọi chuyện, dường như ông trời muốn giúp cô, người làm đó lại là người làm trước đây của Hàn gia.

Nhờ vậy mà cô biết được toàn bộ.

Vì thời gian có hạn và đồng thời phát hiện ra tác dụng của thuốc mê có trong trà nên cô chỉ có thể nghe được tóm tắt.

.....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi