TỔNG TÀI MỖI NGÀY ĐỀU HẤP HỐI VÌ BỆNH

Nhậm Xuyên cảm thấy bầu trời đột nhiên trong xanh hơn, anh đi vòng quanh trong nhà, thậm chí còn ôm hôn Bé Cưng, miệng dính đầy lông chó chuẩn bị đi hôn Giang Hoàn.

Sếp Giang không cam lòng bản thân mình xếp sau một con chó, cao quý lạnh lùng quay đầu ra chỗ khác, “hừ” một tiếng.

“Bố em đồng ý rồi.” - Nhậm Xuyên truyền lại lời từ Nhậm Đông Thăng, đến gần để lấy lòng, “Ông ấy cho phép hai chúng ta kết hôn.”

Thiên địa chứng giám, Nhậm Đông Thăng chỉ nói tổng cộng ba câu, Giang Hoàn không phải không nghe thấy, một câu là “Về nhà ăn Tết”, một câu là “Dẫn theo Giang Hoàn”, câu còn lại là “Hai đứa cùng về“.

Chữ nào có ý là “kết hôn” đâu?

Nhậm Xuyên vốn đã rất phấn khích như tên lửa bay lên trời, anh ôm lấy Giang Hoàn từ phía sau, nghẹn một lúc lâu mới nói: “Tụi mình sinh con đi.”

Câu nói này, khiến cho cái thìa trong tay Giang Hoàn lạch cạch rơi vào trong nồi.

Mới vừa rồi còn bảo kết hôn, giờ thì muốn sinh con, này có phải đốt cháy giai đoạn quá rồi không!

“Chờ đã...” - Giang Hoàn cảm thấy Nhậm Xuyên không được bình tĩnh, “Mười phút nữa em hẵng nói lại với anh chuyện này.”

Đầu óc sếp Nhậm đã bay bổng tới chuyện sinh đứa thứ hai: “Em nghĩ chúng ta nên chuyển nhà tới khu lân cận trường học đi? Hiện tại ở Bắc Kinh không có nhiều trường tốt, nhưng mà trường quý tộc thì lại không lành mạnh cho lắm...”

Giang Hoàn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nặng nề thở dài.

Nhậm Xuyên đẩy thời gian đến mấy chục năm sau, tận đến lúc lên giường ngủ còn thao thao bất tuyệt, sau này già rồi phải đến viện dưỡng lão, con cái mỗi tuần phải đến thăm hai lần, nếu không thì không thể kế thừa gia sản.

Giang Hoàn nhét nút tai vẫn không ăn thua, hắn lật người, vô cùng nghiêm túc nhìn Nhậm Xuyên: “Em có thể để anh ngủ trước được không?”

Nhậm Xuyên chớp mắt nhìn hắn: “Nhưng không phải chúng ta đang nói về chuyện rất quan trọng sao?”

Chuyện rất quan trọng trong mồm sếp Nhậm chính là “về già thì vào viện dưỡng lão nào”, “con cái đến thăm mấy lần một tuần”, “cháu trai hay cháu gái thì tốt hơn“... kiểu kiểu vậy, chẳng phải gì đặc biệt.

“Ngày mai rồi nói tiếp.” - Giang Hoàn xoa đầu anh, “Mà anh nghĩ, Chúc Khải Phong với Thôi Minh Hạo hẳn sẽ có hứng thú với chủ đề này.”

Đúng vậy, vẫn còn bạn thân mà!

Nhậm Xuyên lập tức đạp chăn ra, vươn mình dậy, cầm điện thoại lên, bắt đầu nã pháo cho hai thằng bạn thân.

Nhậm Xuyên: “Bọn tao sắp kết hôn!”

Không ai đáp lại.

Nhâm Xuyên: “Còn cân nhắc đẻ đứa thứ hai nữa!”

Không ai đáp lại.

Nhậm Xuyên: “Học trường nào cũng đã quyết luôn rồi!”

Vẫn không có ai đáp lại.

Một người một máy tự túc hơn nửa giờ, Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo như chết rồi, không hề đáp lại.

Sếp Nhậm bị làm cho mất mặt, trở lại phòng ngủ, thì thấy Giang Hoàn đã ngủ rồi.

Nhậm Xuyên: “...”

Tức giận nha.

Mấy thằng này sống chó thành thói quen rồi.

Giang Hoàn ngủ một giấc sảng khoái, một đêm không nằm mơ, buổi sáng dậy làm bữa sáng như thường lệ, nhân tiện xem qua điện thoại một chút.

Ứng dụng ngân hàng của hắn hiển thị chi tiêu mới.



Thẻ của Giang Hoàn liên kết với hai điện thoại của hắn và Nhậm Xuyên, ai mua gì cho nhà cũng có thể quẹt thẻ này, xem như là quỹ chung.

Tối qua Nhậm Xuyên rảnh rỗi đã mua gì?

Giang Hoàn mở hóa đơn ra xem, mới nhìn đã suýt chút nữa ném điện thoại đi.

Hóa đơn hiển thị Nhậm Xuyên vừa mua một phần mộ dành cho hai người.

Giang Hoàn: “...”

Hắn không biết mình nên làm ra vẻ mặt gì, kể từ hôm qua khi bắt đầu nói về chuyện kết hôn, Nhậm Xuyên đã có chút bất thường.

Giang Hoàn vừa khéo léo đập trứng, rán ức gà và nướng bánh mì, vừa sử dụng bộ não có chỉ số IQ 200 của mình để suy nghĩ về chuyện này.

Giống như mấy thanh niên treo ổ khóa khắc tên lên lan can của các địa điểm có tên “biển cạn đá mòn” hay “chân trời góc biển” cạnh bờ biển, Nhậm Xuyên muốn dùng thứ gì đó để khóa anh và Giang Hoàn lại với nhau đời đời kiếp kiếp, nước biển không thể ăn mòn, gió lạnh không thể phong hóa, ngay cả bom đạn cũng không thể hủy diệt được.

Đời đời kiếp kiếp, thật dài thật lâu, có lẽ Nhậm Xuyên muốn điều này.

Giang Hoàn dừng tay đập trứng lại, rốt cuộc là cái gì khiến Nhậm Xuyên bất an như thế?

Và... sao bản thân hắn lại chậm chạp như vậy?

Giang Hoàn ngẫm lại vấn đề của chính mình, cho dù là vợ chồng già cũng phải lãng mạn một chút, hắn chống nạng đi ra ngoài, miệng nói là đi mua thức ăn, thật ra là tới tiệm bánh ngọt lúc nào cũng phải xếp hàng mà Nhậm Xuyên thích, mua cho anh chiếc bánh dâu tây anh thích nhất.

Tiệm này hơi xa, trước đây Giang Hoàn đều lái xe tới, nhưng bây giờ hắn đi đứng bất tiện không lái xe được, chỉ có thể chống nạng cẩn thận mang bánh đi từng bước, trong lòng cũng cảm nhận được một chút hương vị, là loại tinh tế, dài lâu, dư vị ngọt ngào vô tận.

Về đến nhà, vừa đúng lúc Nhậm Xuyên vào nhà vệ sinh rửa mặt, Bé Cưng cũng vẫy đuôi đi theo tham gia cuộc vui.

Giang Hoàn nhân cơ hội đặt bánh lên bàn ăn sáng, trên mặt bánh kem màu trắng có chữ viết bằng mứt hoa quả. Tiệm bánh lúc đầu không nhận, nhưng Giang Hoàn bỏ thêm tiền, đủ mua cả một miếng khác, mà chỉ cần vài chữ.

Không phải là câu chữ tâm tình gì, chỉ là một câu đơn giản: “Cục cưng, chào buổi sáng.”

Trong miệng Nhậm Xuyên toàn là vị kem đánh răng, anh bước ra, kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy chiếc bánh trên bàn ăn, sửng sốt.

“Gì đây...” - Nhậm Xuyên cầm đũa lên, nhìn Giang Hoàn, “...Anh mua bánh hả?”

“Em thích ăn...” - Giang Hoàn cũng ngồi xuống, “...Thì anh mua.”

Nhậm Xuyên không biết phải nói gì. Trước kia anh rất thích bánh ngọt, không sai, đặc biệt là món này, nhưng kể từ khi...

Anh tạm ngừng suy nghĩ của mình về chuyện này lại, cầm lấy bánh mì kẹp xúc xích, chưa kịp cho vào miệng thì đã bị Giang Hoàn giật lấy, thay xúc xích bằng ức gà, hắn không cho phép Nhậm Xuyên ăn loại thức ăn có chứa muối nitrite.

Cũng không biết tài khoản chính thức của tổ chức bảo vệ sức khỏe nào nói rằng muối nitrite là chất gây ung thư.

(Góc phổ cập kiến thức: Nitrite là chất bảo quản thực phẩm được sử dụng trong xúc xích, là thành phần được liệt kê vào nhóm có khả năng gây ung thư khi sử dụng vượt quá liều lượng cho phép - bản thân Nitrite không phải là chất gây ung thư.)

Ăn xong bữa sáng, Nhậm Xuyên hào hứng đi khui hàng chuyển phát nhanh, gần đây anh bị ám ảnh bởi blind box* nên quyết tâm chơi tới cùng, không biết sao mà không may lắm, tủ trong nhà đã chất đầy đồ.

*blind box: một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì.

Giang Hoàn dọn dẹp bàn ăn, lần lượt đặt bát đĩa và đũa vào máy rửa bát, rồi nhìn lại cái bánh trên bàn. Từ đầu đến cuối, Nhậm Xuyên vẫn chưa ăn một miếng.

Một khi trải qua nỗi đau, chắc chắn sẽ không bao giờ cho cơ hội thứ hai. Kể từ đó, Nhậm Xuyên chưa ăn thêm một miếng bánh ngọt nào.

Các bài hát thiếu nhi đều được hát rằng, qua lễ Laba* là sẽ đến Tết, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa. Giang Hoàn đến bệnh viện để gỡ bó bột, biết được thế nào là biển người, và thế nào là áp lực của thành phố lớn dồn lại một chỗ. Bệnh tật và tai nạn nhẹ thường bị trì hoãn, bình thường người ta toàn đợi đến nghỉ Tết mới tới bệnh viện để khám. Vừa hay là, dân số 20 triệu người đều cùng ý nghĩ như vậy, nên mỗi cuối năm bệnh viện đều quá tải.

*Lễ hội Cháo Laba: Lễ hội cầu may lớn nhất Trung Quốc, diễn ra vào mùng 8 tháng chạp hằng năm.

Nhậm Xuyên đưa Giang Hoàn đi tháo bột, nhân tiện đến thăm Thôi Minh Hạo, nhìn thấy hắn hai mắt trũng sâu, cằm đầy râu, sắc mặt tái mét, chỉ cần dán một lá bùa vàng lên trán nữa là y chang như cương thi trong các bộ phim kinh dị.

“Có chuyện thì nói, không thì biến.” - Thôi Minh Hạo uống một ngụm cà phê để kéo dài sinh mạng, “Tao đang vội đi khám bệnh.”



Để gặp Thôi Minh Hạo, Nhậm Xuyên cố tình tìm người trung gian để đăng ký, tốn thêm hai trăm tệ. Anh nhìn xung quanh như kẻ trộm, lấy hộp giữ nhiệt từ trong túi ra đặt lên bàn: “Tao đăng ký khám rồi, mày có thể nghỉ ngơi nửa tiếng, ăn cái này trước đi.”

Thôi Minh Hạo mở hộp giữ nhiệt, bên trong là cháo Laba vẫn còn ấm.

Khi còn học cấp ba, hắn come out với gia đình, rồi một thân một mình dựa vào tiền trợ cấp và hai thằng bạn thân để học xong ngành y, sau đó tham gia tuyến đầu chữa bệnh, cứu nạn.

Đừng nói ngày tám tháng chạp, kể cả tết đến xuân về hắn cũng phải trực, chẳng biết mấy giờ mới về tới nhà, tùy tiện ăn mì tôm cho xong.

Thức ăn lễ hội như cháo Laba vốn dĩ không liên quan gì đến hắn.

“Ăn đi.” - Nhậm Xuyên giục, “Đừng có ngay đơ ra đó nữa, bát đũa gì tao đều mang đủ cho mày.”

Thôi Minh Hạo cảm thấy hơi cay sống mũi, liếc nhìn Nhậm Xuyên: “Mày mang cháo cho tao, Giang Hoàn không ghen à?”

“Có gì mà ghen?” - Nhậm Xuyên bực bội, “Nghĩ tao tán mày hả? Không đời nào, mắt nhìn người của tao từ lúc nào kém như vậy được?”

Ba phút sau, Nhậm Xuyên bị bác sĩ Thôi nắm cổ áo ném ra khỏi phòng.

“Đệt!” - Nhậm Xuyên đập cửa, “Thôi Minh Hạo! Mày lãng phí tình cảm của bố mày!”

Bác sĩ Thôi nói một cách cao quý và lạnh lùng: “Cút!”

Nhậm Xuyên đi đến khoa chỉnh hình, đúng lúc Giang Hoàn chống gậy bước ra từ phòng khám. Cặp nạng không còn phù hợp với hắn nữa, sếp Giang đã mua một cây gậy cổ FABERGE để tiện đi lại.

Cây gậy bằng gỗ hồ đào được chọn lựa kỹ càng, sơn một lớp bóng loáng, vân gỗ tinh tế, tay cầm làm bằng đồi mồi, chạm khắc hình đầu sư tử, thậm chí còn có câu nói nổi tiếng của Balzac: “Tôi sẽ đập tan mọi chướng ngại vật“.

Không vướng víu lớp thạch cao, sếp Giang trông giống như một quý ông ở thế kỷ mười tám. Trong hành lang không có bệnh nhân nào như hắn, phong thái bước đi như đạp gió.

Nhậm Xuyên đứng đó chiêm ngưỡng từ xa. Trước khi kịp bước tới, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung. Giây tiếp theo, chân của sếp Giang đột nhiên khập khiễng, quý ông Anh Quốc lập tức biến thành Triệu Tứ*, mặt mũi nhăn nhó đau khổ đến từng nếp nhăn, không tặng cho hắn giải Oscar thì quá bất công anh tài!

*Triệu Tứ: một nhân vật trong phim Love Stories in the Countryside (乡村爱情)

Nhậm Xuyên: “...”

“Chân đau...” - Giang Hoàn giống như một con cún lớn, nhào vào ôm Nhậm Xuyên, “Rất đau á...”

Toàn bộ kỹ năng diễn xuất của sếp Giang đều được sử dụng với sếp Nhậm.

Nhậm Xuyên nghi ngờ Giang Hoàn là một tiểu thư khuê các, nếu móng tay bị gãy thì cũng phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu không có nghi thức này chắc chắn sẽ không thoải mái.

Trước rất nhiều người và bao nhiêu ánh mắt trong hành lang, Nhậm Xuyên quỳ một gối xuống, quay lưng về phía Giang Hoàn, dang tay và ra hiệu với hắn: “Lên đi, em cõng anh.”

Hai người đàn ông to lớn thôi là đã đủ gây sự chú ý, đừng nói tới việc một người đang quỳ một gối, hành lang vốn đang ồn ào bỗng im bặt, giây tiếp theo liền có tiếng bàn tán, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra tham gia vào cuộc vui.

Giang Hoàn do dự: “Thực ra cũng không đau tới thế...”

“Nhanh lên.” - Nhậm Xuyên thúc giục, “Đi.”

Càng dùng dằng thì càng làm trò cười cho người khác, thôi thì cứ thoải mái vậy. Giang Hoàn leo lên lưng Nhậm Xuyên, hắn nhẹ hơn mười ký so với hồi trước, cộng thêm việc Nhậm Xuyên đã có rèn luyện, thật sự có thể cõng được.

Giang Hoàn vươn tay ôm chặt cổ Nhậm Xuyên.

Sau khi đi vài bước, Nhậm Xuyên hơi thở dốc, nhưng vẫn có thể tiếp tục: “Giờ em muốn hát một bài.”

Lãng mạn thế, còn muốn hát nữa, Giang Hoàn cảm thấy cõi lòng mình tan chảy. “Em hát đi.”

Nhậm Xuyên bắt đầu hát thật, lúc lắc đầu đắc ý: “Lão Trư hôm nay thật hạnh phúc, cõng vợ mới, vừa đi vừa hát, vừa đi vừa hát, đi ra khỏi Cao Lão Trang...”

Giang Hoàn: “...”

Hát cái quái gì vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi