TỔNG TÀI MỖI NGÀY ĐỀU HẤP HỐI VÌ BỆNH

Trong lời van xin khổ sở và nước mắt cay đắng của Giang Hoàn, Nhậm Xuyên đã tự tay ngâm chiếc nhẫn kim cương hồng với cồn khử trùng trong 24 giờ và khử trùng bằng đèn tia cực tím, sau đó gửi nó đến một nơi chuyên chăm sóc đá quý để đánh bóng, cuối cùng xịt lên hương thơm cao quý của Rome, hoàn toàn không nhìn ra đây là một chiếc nhẫn được nhặt ra từ phân.

Xong xuôi rồi Nhậm Xuyên mới thỏa mãn, đeo lên chiếc nhẫn kim cương hồng trị giá 200 triệu này.

Nhưng không phải trên ngón đeo nhẫn.

"Tại sao!" - Giang Hoàn tức giận, "Anh vất vả hơn nửa đời người!!! Không phải là để đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út sao!!!"

"Đeo không vừa." - Nhậm Xuyên cho hắn một lý do chính đáng, "Em tăng cân."

Anh còn trách cứ Giang Hoàn tất cả những chuyện này: "Nếu không phải do anh thì em đã không tăng cân."

"Anh là một người đàn ông thương vợ!!!" - Giang Hoàn không thể tin được, "Có thằng chồng nào mà không muốn vợ mình nhiều thịt một chút chứ."

"Em không quan tâm." - Nhậm Xuyên không nói lý, "Là lỗi của anh."

Giang Hoàn không chịu thua, đích thân giúp anh đeo nhẫn, rồi thực sự phát hiện ra không thể dùng bạo lực để đeo nhẫn vào ngón áp út, dù thế nào thì nó cũng lệch vài phân, không thể vừa khít hoàn toàn.

"Coi như là nhẫn đeo giữa ngón đi." - Nhậm Xuyên thể hiện vô cùng thờ ơ, "Hoặc đeo ở ngón giữa."

Giang Hoàn hành động rất kiên quyết: "Không!!!"

"Thế anh muốn làm gì?" - Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Chặt ngón tay em đi hả?"

Vậy càng không được, Giang Hoàn trầm tư suy nghĩ, rồi yêu cầu Nhậm Xuyên: "Bây giờ em nên bắt đầu giảm cân rồi."

Nhậm Xuyên lập tức nổi giận: "Anh lật mặt còn nhanh hơn lật sách!!! Vừa rồi còn nói mình là đàn ông thương vợ!!! Mục đích là bồi dưỡng da thịt cho em!!!"

Giang Hoàn cũng nghẹn ngào nhìn anh: "Nhưng không phải là làm cho em mập đến mức không đeo vừa nhẫn!!!"

"Anh vốn dĩ không quan tâm đến em chút nào!!!" - Nhậm Xuyên cãi, "Anh chỉ quan tâm ngón áp út của em!!! Anh đi mà yêu đương với ngón tay đi!!!"

Nói xong anh liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị bỏ tên khốn Giang Hoàn ở nhà.

Sếp Nhậm bỏ nhà ra đi có quy trình cố định, thậm chí trong tủ còn có một cái vali chuẩn bị sẵn từ lâu, không cần đóng gói từng cái quần cái áo, có thể xách đi luôn.

Giang Hoàn cũng hiểu rất rõ quy trình này của Nhậm Xuyên, trước khi sếp Nhậm bước ra khỏi nhà, hắn phải quỳ xuống rồi ôm đùi anh mà khóc, nói về việc lần đầu tiên gặp nhau, mấy năm trôi qua, rồi nói đến chuyện tối qua ăn mấy quả trứng gà, chấm nhiều hay ít nước tương.

Về cơ bản, phải mất vài giờ để hoàn thành quy trình.

Mà lúc này, Nhậm Xuyên về cơ bản đã nguôi giận.

Giang Hoàn hoàn toàn có thể xuôi chèo mát mái lấy vali từ trong tay anh bỏ vào trong tủ, nhân tiện ôm Nhậm Xuyên đẩy xuống giường, làm vài chuyện xấu hổ.

Tuy nhiên, hôm nay Giang Hoàn thấy rằng hệ thống hành động này không xài được nữa.

Khi hắn vừa ôm đùi Nhậm Xuyên định gào khóc, Nhậm Xuyên liền đá hắn một cái, thoát khỏi hắn một cách gọn gàng sạch sẽ, mở cửa rời đi.

Câu "Lần đầu gặp mặt anh đã nghĩ em đẹp trai rồi, dù bị nấm chân, nhưng anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên..." của hắn thậm chí còn chưa kịp nói ra mồm.

Sếp Nhậm quyết tâm không giảm cân là thật.

Nhưng Giang Hoàn muốn ngón áp út của anh đeo nhẫn cũng là thật.

Sao kết hôn mà lại không có nhẫn được!!!



Sếp Giang và sếp Nhậm đã phát động một cuộc chiến tranh lạnh phi thường.

Vì giảm cân.

Sau khi bỏ nhà ra đi, chỉ có ba nơi mà Nhậm Xuyên có thể đến, đó là nhà cũ, nhà của Thôi Minh Hạo, nhà của Chúc Khải Phong.

Không biết đã bao nhiêu lần bị Nhậm Xuyên quấy rầy chuyện tốt trên giường, Chúc Khải Phong đã đổi mật khẩu nhà và chặn phương thức liên lạc của Nhậm Xuyên.

Nhậm Đông Thăng cũng rất khéo léo nói rằng ông sẽ không can thiệp vào chuyện của người trẻ, ông đã đến thời điểm muốn an dưỡng tuổi già, nhưng nếu có cháu trai thì mọi chuyện sẽ khác...

Cả hai lựa chọn hàng đầu đều đã bị từ chối, Nhậm Xuyên xách hành lý tới nhà của Thôi Minh Hạo.

Là một con chó độc thân, Thôi Minh Hạo bất đắc dĩ phải chịu áp lực không đáng có ở độ tuổi này, hàng ngày hắn băn khoăn về nan đề thế kỷ là nên lấy dao làm thịt Nhậm Xuyên hay là làm thịt Giang Hoàn.

Áp lực tinh thần có chút nặng nề, bác sĩ Thôi của chúng ta hơi rụng tóc.

"Lần này là sao nữa?" - Thôi Minh Hạo sau khi tan làm nhìn thấy Nhậm Xuyên đang chơi game ở nhà mình, không biết là lần thứ mấy bỏ nhà đi, "Giang Hoàn bạo hành mày?"

Nhậm Xuyên ném máy chơi game trên tay: "Còn nghiêm trọng hơn bạo lực gia đình!!!"

"Ồ." - Thôi Minh Hạo muốn vỗ tay, "Cuối cùng thì cũng phải chia tay!"

"Anh ta muốn tao giảm cân!!!" - Nhậm Xuyên không chịu nổi mà hét lên, "Tên chó đấy muốn tao giảm cân!!!"

Thôi Minh Hạo nhìn bạn thân mình từ trên xuống dưới một lượt, chưa đề cập đến cái gì khác, chỉ là nhìn bụng dưới hơi nhô lên, trông như ít nhất ba tháng, hắn hiếm thấy mà khen một câu: "Giang Hoàn nuôi heo rất tốt."

"Có thể nhịn cũng không thể chịu nổi!!!" - Nhậm Xuyên giống như là một con khủng long bạo chúa, "Tao không hề mập!!! Nuôi heo con khỉ gió!!!"

Thôi Minh Hạo không thể hiểu nổi cuộc chiến của mấy đứa yêu nhau, hắn chỉ muốn yên bình: "Tại sao Giang Hoàn lại muốn mày giảm cân?"

"Bởi vì tao không đeo vừa nhẫn." - Nhậm Xuyên thực sự oan ức, "Ảnh vốn dĩ không yêu tao, ảnh yêu ngón áp út của tao, ảnh không muốn sống với tao đến hết đời, mà muốn sống cùng ngón tay đeo nhẫn của tao..."

Sếp Nhậm như đọc sớ, nói suốt hai tiếng đồng hồ về việc Giang Hoàn không yêu anh, ép anh giảm cân, thậm chí không ngăn cản trước khi anh bỏ nhà đi.

Thôi Minh Hạo ghi âm lại hết, chuyển tiếp cho Giang Hoàn.

Chỉ chốc lát sau, Giang Hoàn hồi âm: "Tôi không yêu em ấy ở chỗ nào!!! Tôi chỉ muốn em ấy đeo nhẫn!!! Trước khi em ấy rời khỏi nhà tôi có ngăn cản mà! Tôi ôm đùi em ấy!!! Tôi..."

Tai trái Thôi Minh Hạo nghe Nhậm Xuyên lẩm bẩm, tai phải lại nghe Giang Hoàn rít gào, hắn thực sự không phải là sim kép có kênh thoại kép, cảm thấy có chút tâm thần phân liệt.

"Mẹ nó." - Thôi Minh Hạo hung ác nghĩ thầm, "Làm thịt cả hai đi."

Hắn thả trống não hoàn toàn, đảm bảo rằng âm thanh vào tai trái rồi đi ra tai phải, mặc cho hai người Nhậm Xuyên và Giang Hoàn gào thét thế nào thì hắn cũng bất động như núi Thái Sơn, thậm chí còn đọc xong một luận văn tiếng Anh mới về u dạ dày.

Cứ như vậy cho đến bữa tối, Nhậm Xuyên cuối cùng cũng dừng lại, sờ sờ bụng của mình: "Tao đói rồi, ăn gì đây?"

"Ăn rắm." - Thôi Minh Hạo không thèm để ý đến anh, "Tự đặt giao đồ ăn đi, mày còn muốn tao nấu cho mày ăn à?"

"Hai chúng ta không có tình cảm sao?" - Nhậm Xuyên không thể tin mà nhìn hắn, "Khi còn bé mày bị bệnh, đều là tao..."

"Khi còn bé tao bị con mẹ nó bệnh đến tám chín phần đều là do mày đẩy tao xuống nước." - Thôi Minh Hạo lau kính, nhìn anh, "Mày còn dám nhắc."

Vấn đề này, Nhậm Xuyên đúng là không có lý, hiếm thấy anh đuối lý mà im lặng, tự đặt thức ăn ngoài.



Canh cá, lẩu tê cay, gà chảy nước miếng... Nói tóm lại là dầu nhiều, cay nồng, thường ngày Giang Hoàn không cho anh ăn cái gì, Nhậm Xuyên sẽ gọi món đó, hoàn toàn giải phóng bản thân, để cho tên khốn Giang Hoàn kia hối hận!!!

Thôi Minh Hạo không bao giờ ăn thức ăn ngoài, hắn nấu cháo với ngũ cốc rồi tiện tay ghi lại cảnh Nhậm Xuyên ăn uống.

Thôi Minh Hạo: "Chuyển một nghìn, nói cho anh biết bây giờ Nhậm Xuyên đang làm gì."

Giang Hoàn: #Chuyển một nghìn nhân dân tệ cho bạn tốt Nữ vương Thôi#

Thôi Minh Hạo yên tâm nhận bao lì xì, gửi đoạn video nhỏ, sau đó ăn cháo ngũ cốc.

Một giây sau, điện thoại của hắn muốn nổ.

Tin nhắn chuyển đến giống như một quả bom, nổ tung điên cuồng, khiến hắn gần như choáng váng, chỉ có thể liếc nhìn thông tin mà Giang Hoàn gửi tới giữa các lần nhắn.

Giang Hoàn: "Không cho em ấy ăn những cái này!"

Giang Hoàn: "Đổ hết đi!"

Giang Hoàn: "Tôi nhớ gần nhà cậu có một quán chay!"

Giang Hoàn: "Không được thì để tôi nấu cho em ấy một chút cháo!"

Giang Hoàn: "Em ấy thật sự không thể ăn ớt!!!"

Mãi cho đến khi đạt đến giới hạn WeChat, Giang Hoàn cuối cùng cũng dừng nhắn.

Hắn gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu gần như cầu khẩn: "Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi sẽ không ép em ấy giảm cân, đừng..."

Thôi Minh Hạo đưa điện thoại đến cho Nhậm Xuyên, chỉ thấy Nhậm Xuyên cũng không động đũa tới một bàn đầy đồ ăn cay Tứ Xuyên này, đũa còn đang kẹp một miếng huyết vịt, ngây người.

"Nghĩ gì vậy?" - Thôi Minh Hạo đẩy anh một cái.

"Tao vừa mới phát hiện ra..." - Nhậm Xuyên cũng không biết mình bị làm sao, lúc đặt đồ ăn ngoài anh thực sự có khoái cảm trả thù, nhưng khi đồ ăn được giao đến, ngửi thấy vị cay nồng, anh lại nhớ đến bát cháo Giang Hoàn nấu.

"Mẹ nó..." - Nhậm Xuyên mạnh tay lau mắt, sau đó lại mắng một tiếng, "Đồ chó..."

Thôi Minh Hạo bấm vào tin nhắn thoại gần nhất mà Giang Hoàn gửi, mở cho Nhậm Xuyên nghe: "Anh ta vừa gửi cho tao."

Nhậm Xuyên vừa nghe giọng điệu gấp gáp cùng âm cuối run rẩy của Giang Hoàn đã không chịu nổi, miếng huyết vịt trên đầu đũa chợt rung lên rồi rơi mất, "Tao..."

Thôi Minh Hạo xoa nhẹ đầu anh: "Tao nấu cháo ngũ cốc rồi, cho mày một bát..."

"Ăn cháo làm gì!" - Nhậm Xuyên đột nhiên đứng lên, "Tao phải về nhà!!!"

Anh vội vàng thu dọn hành lý, lao ra cửa như gió, còn không quên trêu chọc Thôi Minh Hạo mẹ góa con côi: "Tao có người nấu cháo cho! Mày tự nấu rồi ăn đi hahahahaha!!!"

Trong cơn tức giận, Thôi Minh Hạo nhận hết tất cả chuyển khoản Giang Hoàn gửi cho, ụ á, lo lắng cho đôi tình nhân này đều là dư thừa!!!

Chưa đầy nửa giờ sau khi Nhậm Xuyên rời đi, hắn nhìn thấy một tin nhắn hiện lên trên WeChat do Giang Hoàn gửi: "Đã về đến nhà."

Giang Hoàn đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Nhậm Xuyên đang quyết tâm giảm cân bằng cách chủ động ăn bắp cải luộc ở bàn, lặng lẽ đứng dậy bấm đồng hồ hẹn giờ, xem thời gian trên đó, khúc khích, "Sáu tiếng hai mươi mốt phút, không phá vỡ kỷ lục nha."

Cẩu nam nhân mãi mãi vẫn là cẩu nam nhân.

Điều này sẽ không thay đổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi