TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 114:

Cô nhìn thẳng vào mắt Chủ nhiệm: “Nhà trường chưa có bằng chứng xác thực liền đưa ra kết luận đuổi học sinh viên. Việc này nếu để bạn cùng lớp và người bên ngoài biết thì sự nghi ngờ danh tiếng của nhà trường cũng sẽ không nhỏ hơn bây giờ.”

Ông già chủ nhiệm vẫn ngồi ở đó nghiêm mặt nói: “Em uy hiếp tôi? Dùng một cái suy đoán chưa chắc có thể xảy ra?”

Diệp Ánh Du hơi bất ngờ trước thái độ và phản ứng của ông ta, cô mím môi: “Em chỉ đang tự bào chữa cho bản thân thôi. Việc chưa xảy ra không có nghĩa là nó không tồn tại. Mong nhà trường kiểm chứng trước khi đưa ra kết An”

luận.

Ngừng một chút, cô tiếp tục nói: “Hơn nữa, người có khả năng bao nuôi bồ nhí đều có địa vị hoặc sự giàu có nhất định. Nếu có hậu thuân như vậy, em cũng sẽ không chịu xấu hổ như lúc này.”

Chủ nhiệm hừ lạnh: “Camera của trường học đã ghi lại được hình ảnh em được một chiếc xe Rolls-Royce đưa đón đến trường. Em giải thích chuyện này như thế nào?”

“Đó chỉ là lòng tốt của một người bạn.” Trước khi Diệp Ánh Du đến đây đã nghĩ xong cách giải thích.

Cô bình tĩnh nói: “Hai lần đầu là quản gia của anh ấy. Sau đó anh ấy thực sự đến gặp em nhưng hai chúng em không làm gì cả. Mọi người đều có thể nhìn thấy điều này qua video giám sát”

Chủ nhiệm im lặng một lúc, đột nhiên cười nói: “Bạn học Du, đuổi học em là quyết định chung của lãnh đạo nhà trường, không thể thay đổi được.”

Diệp Ánh Du nhìn ông ta chằm chằm hồi lâu, sau đó như chịu thua, cô bực bội nói: “Vậy thì thật xin lỗi vì đã làm phiền thầy.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại cô nghe chủ nhiệm lớp cười thầm: “Từ bỏ sớm như vậy sao, quá yếu đuối!” Trong mắt Diệp Ánh Du lóe lên một tia lạnh lùng.

Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, cô liền bị Hà Tuyết Hân giữ lại: “Sao rồi?

Ông già chủ nhiệm lớp kia có đồng ý không?”

“Không, ông ta nói rằng việc đuổi học tớ không thể thay đổi được.” Diệp Ánh Du bình tĩnh thông báo kết quả.

“Vậy bây giờ cậu phải làm sao? Đi gặp Hiệu trưởng?” Hà Tuyết Hân hoảng sợ hỏi, trong lòng càng lo lắng hơn nữa, Hiệu trưởng không dễ gặp như vậy.

Diệp Ánh Du bình tĩnh nói: “Trong quyết định đuổi học tớ, mặc dù Ban lãnh đạo nhà trường có ý này, Hội sinh viên dám đăng thông báo trước, nhưng mọi chuyện vẫn chưa được xác minh rõ ràng. Thái độ của chủ nhiệm lại chắc chắn như vậy, nhất định là Hàn Thiên Triết đã đi gặp ông ta trước mình.”

| Hà Tuyết Hân giậm chân, tức giận nói: “Cái tên Hàn Thiên Triết vô liêm sỉ đó! Tụi mình phải làm gì bây giờ? Hối lộ chủ nhiệm để ông ta thay đổi quyết định sao?” Cô ấy vừa hỏi vừa võ túi xách: “Mình có đem theo tiền nè.”

Diệp Ánh Du thấy trong lòng ấm áp nhưng cô vân lắc đầu từ chối: “Tiền bạc không giải quyết được vấn đề.”

Cô vẫn chưa quên Hàn Thiên Triết đã nói rằng cho dù cô có ngủ với chủ nhiệm thì cũng không thay đổi được kết quả. Nếu vị chủ nhiệm dâm đãng đó có thể từ chối điều này thì chắc hẳn là ông ta đã nhận được những lợi ích lớn hơn ở trước đó.

Có một chút suy đoán hiện lên trong đầu cô nhưng cần xác nhận thêm.

Diệp Ánh Du nói nhỏ: “Chúng ta đến Văn phòng Hội sinh viên.”

“Cậu đến đó làm gì? Chẳng lẽ đi cầu xin cái tên Hàn Thiên Triết không biết xấu hổ đó sao?!” Hà Tuyết Hân phản ứng dữ dội: “Nếu thật sự không có kết quả thì tớ cũng không đi học ở cái trường thối nát này nữa. Xã hội có rất nhiều người không có bằng đại học, tớ vẫn chưa hề thấy ai chết đói cả! Tớ sẽ ở bên cậu…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi