TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 125:

Cô ta luống cuống thu tay về, vân về chút bột ớt trên ngón tay: “Ánh Du, cậu hãy tha cho Thiên Triết đi, về sau anh ấy chắc chắn sẽ không tái phạm, hơn nữa anh ấy cũng bị cậu Hàn bắn bị thương rồi, hiện tại bị thương rất nghiêm trọng.”

Hà Tuyết Hân nâng cằm lên, còn muốn nói gì, đã bị Diệp Ánh Du ngăn lại.

Cô cúi đầu nhìn chiếc chăn màu trắng, chậm rãi nói: “Tớ có thể gọi điện cầu xin Nam Cung Hàn, nhưng không chắc sẽ hữu dụng.”

Cảnh Minh nín khóc mỉm cười vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Hàn thích cậu như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ vì cậu mà thay đổi chủ ý”

Diệp Ánh Du nhíu mày, rất không thích lí do thoái thác này của cô ta, nên nhấn mạnh: “Tớ không đảm bảo kết quả sẽ như cậu muốn. Quyết định của Nam Cung Hàn, rất khó bị người khác làm lung lay. Hơn nữa, tớ thực sự rất ghét Hàn Thiên Triết, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Nụ cười trên mặt Cảnh Minh cứng đời: “Vậy xin cậu hãy cố gắng hết sức.”

Diệp Ánh Du gật đầu, gọi cho Nam Cung Hàn. Nếu như có thể, cô hi vọng có thể làm chậm lại thời gian bỏ tù Hàn Thiên Triết. Còn buông tha Hàn Thiên Triết hoàn toàn thì cô không phải là thánh mẫu.

Diệp Ánh Du gọi lúc hội nghị vừa kết thúc nên anh bắt máy, Nam Cung Hàn đang tựa trên ghế, nghe thấy lời cảm ơn từ cô, khóe môi hơi cong lên nhưng giọng vẫn lạnh lùng: “An phận chút cho tôi, dưỡng thương cho tốt.”

Mở ngăn kéo ra, ánh mắt anh nhìn bộ máy ảnh đầy đủ bộ phận, quyết định nếu Diệp Ánh Du thể hiện tốt một chút, anh sẽ thưởng cho cô thứ đồ chơi này.

“Tôi sẽ dưỡng thương thật tốt, sớm khỏe lại, làm việc cho anh.” Diệp Ánh Du trả lời theo anh, sau đó mới nhắc tới mục đích của cuộc điện thoại này: “Tôi nghe Nhiễm Nhiễm nói, Hàn Thiên Triết bị xử mười năm tù?”

“Ừm.” Giọng Nam Cung Hàn hạ xuống, lạnh lùng nói: “Nếu cô cảm thấy trừng phạt này chưa đủ, tôi có thể kêu họ tăng thêm.”

“Đừng!” Diệp Ánh Du nhanh chóng phủ nhận: “Đừng mà. Chính là bạn tôi cảm thấy trừng phạt này quá nặng, muốn hỏi anh có thể giảm nhẹ một chút không? Mười năm đối với một người từ nhỏ đã đi học, thật sự là quá nặng, đời người đều bị…”

“Đủ rồi!’ Nam Cung Hàn ngắt lời cô, cứng rắn nói: ‘Là cô cảm thấy trừng phạt này nặng, hay là bạn cô.”

“Tôi và bạn tôi đều thấy vậy.’ Diệp Ánh Du thành thật nói: “Nếu như anh có cách, hi vọng anh có thể giúp tôi giảm số năm xuống, để anh ta biết sai là được.”

Cảnh Minh nắm chặt ngón tay, che lại sự thâm độc trong mắt, chỉ là giảm số năm, sao mà đủ?

Cô ta đặt tay lên mu bàn tay của Diệp Ánh Du, nước mắt chảy không tiếng động nói: “Không thể miễn việc vào tù sao?”

Diệp Ánh Du chưa kịp trả lời liền nghe thấy Nam Cung Hàn giêu cợt nói: “Cô nói thêm câu nữa, tôi sẽ kêu người khiến cậu ta tăng thêm một năm, giúp cậu ta nói mười câu, cậu ta ở trong tù cả đời cũng được đấy.”

“Cái gì?” Diệp Ánh Du kinh ngạc hô lên, bị Cảnh Minh cấu, cô không khỏi hỏi lại: “Việc này thật sự không có cách nào cứu vấn sao?”

Nam Cung Hàn hừ một tiếng trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Ánh Du bất đắc dĩ để điện thoại di động xuống: “Cảnh Minh, xin lỗi, tớ cũng bất lực.”

Cảnh Minh khóc: ‘Cậu thực sự không thể cứu anh ấy sao? Chúng ta là bạn bè cậu nhẫn tâm vậy sao?”

Diệp Ánh Du nghĩ đến trước đây cô ta gọi điện an ủi mình, giúp mình mượn máy ảnh, trong lòng cũng không đành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi