TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 143:

Sau khi ra lệnh cho bảo mẫu, Tạ Thiên Kim đi ra ban công, ngồi dưới chiếc dù che nắng và gọi điện cho Trần Minh Toàn.

Trần Minh Toàn vẫn đang làm thêm giờ ở công ty, liền bắt máy khi nhìn thấy màn hình hiển thị số gọi đến, trong vô thức cao giọng nói: “Cô tìm tôi?”

Tạ Thiên Kim không chào hỏi, trực tiếp hỏi: “Tại sao người phụ nữ tên Ánh Du kia vẫn ở bên cạnh anh Hàn?”

Trần Minh Toàn nghe thấy sự bất | mãn của cô ta liền vội vàng nói: “Đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này chủ tịch có chút hứng thú với cô Ánh Du mà | thôi. Anh ấy sẽ chỉ là của cô.” Khi anh nói câu cuối cùng, sự chua xót trong giọng nói chua xót của anh không thể nào che đậy được ì Tạ Thiên Kim ngừng lại mà không nói gì. Cô ta biết rằng Trân Minh Toàn thích bản thân mình, nhưng vậy thì sao?

Chỉ có người đàn ông hữu ích nhất mới có thể là chông của cô ta.

Ví dụ, Nam Cung Hàn. Vì vậy, cho nên hai người sẽ có con.

“Lần này hiệu quả làm việc của anh quá tệ, nhanh chóng đưa cô ta đi đi, khi tôi trở về nước, tôi không muốn nhìn thấy cô ta bên cạnh anh Hàn nữa. Tạ Thiên Kim nói xong liền cúp điện thoại.

Cô ta tin rằng Trần Minh Toàn sẽ làm những gì cô ta nói, giống như trước đây.

Do dự một lúc, Trần Minh Toàn gửi tin nhắn nói răng Diệp Ánh Du sẽ đi làm ở công ty vào thứ Hai, gửi thông báo lên nhóm thư ký.

Chát video với Nam Cung Lăng bị tắt mất, nụ cười trên mặt Diệp Ánh Du biến mất, cô chuyển ly cà phê cho Nam Cung Hàn với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh từ từ uống,”

Nam Cung Hàn nhướng mắt nhìn cô xoay người, đột nhiên duõi tay kéo người ôm vào trong lòng, lạnh lùng nói: “Đây là thái độ của cô đối với chủ nhân?”

Nhiệt độ cơ thể được truyền đến giác quan qua lớp quần áo mỏng manh, Diệp Ánh Du khó chịu di chuyển, cố gắng rời đi, nhưng bị Nam Cung Hàn siết chặt trong hai cánh tay.

Sau khi cố gắng hai lần, cô đã ngừng làm việc vô ích. Nhìn xuống sàn nhà trước mặt, cô im lặng.

Những ngón tay của Nam Cung Hàn kẹp chặt cằm cô, buộc cô phải ngước lên nhìn mình, đôi môi tà ác của anh khẽ động: “Hay là, cô thích những lời nói trước khi từ biệt của con tôi, muốn làm manmi tiếp theo của nó?”

Khe mũi tràn ngập hương thơm tỉnh tế của cơ thể Diệp Ánh Du, cô ôm lấy cơ thể mềm mại của mình, ham muốn và suy nghĩ của Nam Cung Hàn dễ dàng bị khơi dậy, giọng nói trở nên khàn khàn.

Hai người ở gần nhau, Diệp Ánh Du làm sao có thể không biết sự thay đổi giữa hai chân của bản thân anh chứ.

Khóe mắt cô giật giật, ánh mắt càng lúc càng lạnh: ‘Anh Hàn, những lời cậu bé nói trước lúc tạm biệt em đều không thích. Xin anh hãy tôn trọng mẹ của đứa bé. Hành vi của anh, để cho vợ anh biết, thật sự không hay đâu.”

Diệp Ánh Du cau mày khi thấy Nam Cung Hàn vững vàng và không có dấu hiệu buông tha. Cô cho răng khi nhắc đến người phụ nữ cao quý, tao nhã kia thì người đàn ông này sẽ khiêm nhường đôi chút.

Tuy nhiên, sự thật rố ràng không phải như vậy!

Đôi mắt đen tuyên của Nam Cung Hàn bừng lên vẻ rực rỡ ngoạn mục, và anh nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Ánh Du với ánh mắt như thiêu đốt: ‘Em ghen à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi