TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 146:

Trần Minh Toàn nhận thấy sự xuất hiện của hai người, và khi họ cùng nhau bước vào văn phòng chủ tịch, anh hỏi: “Cô Ánh Du sắp xếp như thế nào?”

“Cô ấy sẽ đi theo cậu, làm gì, cậu sắp xếp.”

Câu trả lời của Nam Cung Hàn đã được Trần Minh Toàn đón trước, anh đẩy kính, đưa tay ra và mỉm cười nói: “Cô Ánh Du, xin chào cô, tôi hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Thư ký Toàn Minh Toàn, xin chào, cứ gọi tôi là Ánh Du, hợp tác vui vẻ.”

Diệp Ánh Du chào thân thiện với nụ cười trên môi.

Diệp Ánh Du quyết tâm thực hiện khả năng của mình, và trước khi bị Nam Cung Hàn đuổi cô ra khỏi nhà, cô phải cố gắng học bằng mọi cách để tạo một nền tảng cho công việc độc lập sau này.

Bằng cách này, ngay cả khi không có bằng tốt nghiệp, cô sẽ không bị chết đói.

Trân Minh Toàn bình tĩnh liếc nhìn cô: “Cô Ánh Du, mời đi với tôi.”

Diệp Ánh Du cau mày, sau khi đi theo anh ta ra khỏi văn phòng chủ tịch, cô lại nói: “Anh Trần Minh Toàn, anh gọi tôi là Ánh Du là được rồi, gọi cô Ánh Du, rôi thật khó xử.” Để người khác nghe thấy, lại không biết người ta nghĩ gì nữa.

Trần Minh Toàn đổi miệng nói: ‘Ánh Du.”

Anh ta không kiên trì nữa, để Diệp Ánh Du thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi làm quen với hai mươi người trong đội thư ký, cô đi theo Trần Minh Toàn đi khắp công ty để tìm hiểu các phòng ban lớn.

Vừa quay trở lại chỗ ngồi, chưa kịp thở đã bị Nam Cung Hàn gọi.

Diệp Ánh Du nghĩ rằng anh muốn pha cà phê và dọn dẹp văn phòng, nhưng thực sự đi cùng anh đến nhà họ Diệp, thậm chí không không đưa Trần Minh Toàn đi cùng.

Ánh mắt của mọi người chờ đợi, áo ước, đố ky, ghen ghét, hận thù đều đổ dồn vào cô.

Để cho cô bị như thế, chắc chắn Nam Cung Hàn tuyệt đối là cố tình làm điều này!

Được thư ký dẫn vào trong phòng làm việc tổng giám đốc Tuấn, lúc nhìn thấy Diệp Châu Tuấn, trong nháy mắt sắc mặt Diệp Ánh Du trở nên phức tạp.

Sau khi Diệp Châu Tuấn bắt tay với Nam Cung Hàn, ánh mắt chuyển sang chỗ cô, lo lắng mà nói: ‘Sắc mặt của em có vẻ không tốt lắm, có cần đi nghỉ ngơi không?”

Diệp Ánh Du ngẩn người nhìn ánh mắt có chút không phản ứng lại được, bây giờ cô mang thân phận nhân viên của tập đoàn Nam Cung, Diệp Châu Tuấn nói như vậy, thực sự được không?

Hình như không phù hợp với tình hình cho lắm.

Nháy mắt sắc mặt Nam Cung Hàn tối sâm xuống, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Tuấn, người của tôi, không cần anh quản.”

Diệp Châu Tuấn xấu hổ xoa tay, trên khuôn mặt rám năng lộ ra chút hồng: “Tổng giám đốc Hàn, chắc là quan hệ của anh và cô Ánh Du tốt hơn rồi.”

Vẻ mặt Nam Cung Hàn càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía anh ta, nói với Diệp Ánh Du: “Gô ra ngoài trước đi.”

“Vâng.” Diệp Ánh Du mất tự nhiên mà nhìn Diệp Châu Tuấn một cái, đưa tài liệu trong tay cho Nam Cung Hàn, liền đứng dậy rời đi.

Đẩy cửa đi ra ngoài, cô ngạc nhiên nhìn thấy hai người đứng trước mắt.

Nếu như không nhớ nhầm người mang theo hộp đồ ăn chính là Diệp Cẩm Hằng, người bên cạnh cô ấy là Triệu Hân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi