TỔNG TÀI MUA ĐƯỢC CÔ VỢ NHỎ

Chương 168:

Giám đốc Hà sờ đầu cô cười nói: “Lần trước con tới rồi vội vàng rời khỏi, chúng ta cũng không nói chuyện.

Khoảng thời gian này con sống thế nào?”

“Con rất khỏe, cũng đến công ty làm việc.” Diệp Ánh Du hít mũi, cảm nhận sự ấm áp giữa lòng bàn tay bà, không muốn rời xa cũng không dám trì hoãn thêm, cô ngẩng đầu nhìn thẳng bà cụ, thận trọng nói: “Mẹ giám đốc, lần này con đến là có chuyện tìm mẹ.”

Nụ cười trên mặt giám đốc Hà càng ôn hòa hơn: “mẹ nghe, con nói đi.”

“Mẹ giám đốc, cô nhi viện chúng ta sắp xảy ra chuyện, đất đai chỗ này đã bị chính phủ đấu thầu, mời thầu cũng đã phát ra. Tập đoàn Nam Cung cũng tiến hành phân tích đầu tư chuyện này, đến lúc đó khẳng định sẽ đấu thầu, cô nhi viện trong kế hoạch của bọn họ là phải bị dỡ xuống…”

Diệp Ánh Du nói một hơi, vội vàng nhìn giám đốc Hà: “Mẹ giám đốc, chúng †a phải tìm cách ngăn cản, cô nhi viện không thể hủy, nếu không những đứa trẻ kia…”

Giám đốc Hà cực kỳ giật mình, có lẽ qua hơn hai phút mới phản ứng lại, nặng nề hỏi: “Việc này con xác định à?” Bà còn không nghe thấy tin đồn.

Diệp Ánh Du nặng nề gật đầu, lo lắng nói: “Con nghe được từ nội bộ công ty, việc này có lẽ còn chưa truyền ra. Mẹ giám đốc, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách, cũng không thể để những đứa trẻ này lực lạc đầu đường xó chợ”

Cô nhi viện Nắng Mai do dân làm chủ, lúc đầu điều kiện kinh tế cũng không phải rất tốt, nếu thật sự bị phá hủy thì vốn không có năng lực đổi chỗ xây dựng lại gì. Cho dù nhận được phụ cấp từ việc phá dỡ nhưng nhận đả kích như vậy cũng có thể chết người.

Nhất là mấy dì chăm sóc bọn nhỏ trong cô nhi viện, trải qua chuyện này, có lẽ sẽ muốn rời đi hết, cho nên khi Diệp Ánh Du biết việc này mới có phản ứng lớn như thế.

“Trước con đừng gấp, để mẹ nghĩ lại, để mẹ suy nghĩ.” Giám đốc Hà cũng không có cách đối phó, đôi tay run rẩy, bờ môi không ngừng mấp máy.

Năm đó bà bởi vì có lòng tốt mới cầm tài sản để lại của chồng lập nên cô nhi viện, thu nhận một vài đứa trẻ không có nhà để về, phát triển đến bây giờ, cô nhi viện và bọn nhỏ đã sớm trở thành nơi gửi găm tâm hồn của bà, nhưng đối với chuyện kinh doanh thì bà hoàn toàn không hiểu.

Bây giờ bị Diệp Ánh Du nói như vậy, chỉ nghĩ một thoáng đã hỗn loạn, bà bối rối không có cách đối phó.

Trong lòng Diệp Ánh Du áy náy, cô không muốn để mẹ giám đốc phiền não lo lắng theo, nhưng chỉ có một mình cô thực sự có hơi yếu sức, khả năng cứu vấn cô nhỉ viện nhỏ bé đến nỗi khiến cô tuyệt vọng.

Cô hít sâu một hơi, để mình tỉnh táo lại, nói ra suy nghĩ mấy ngày nay của mình: “Mẹ giám đốc, mẹ và các dì nói với chính phủ tình hình cô nhỉ viện chúng ta xem thử bọn hó có thể giữ lại cô nhỉ viện chúng ta không, hay là lại sắp xếp mội nơi cho chúng ta.”

“Con cũng cố gắng một phen với công ty bên này, xem có thể khiến ông chủ đổi ý hay không, sửa đổi kế hoạch dỡ bỏ cô nhi viện. Nếu thật sự không được, chỉ có thể cầm khoảng bồi thường đó của công ty, chúng ta có lế cũng chỉ có thể xây dựng lại ở nơi khác.”

Giám đốc Hà nghe đến biện pháp của Diệp Ánh Du, tâm trạng hỗn loạn mới ổn định một chút, dùng sức năm tay cô: “Đúng, chúng ta tìm chính phủ trước, nhiều trẻ con như vậy không thể không quan tâm, mẹ liên lạc với những đứa trẻ có chút tiền đồ kia, bảo bọn nó cũng cố gắng một chút.”

Hai người lại bàn bạc kỹ một phen, một tiếng hơn cứ qua đi như vậy, giám đốc Hà muốn giữ Diệp Ánh Du lại ăn cơm, cô vẫn chưa đồng ý, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, vẻ mặt Trương Thành nghiêm túc đứng bên ngoài.

Diệp Ánh Du nhìn thấy anh ta, biết chắc Nam Cung Hàn khẳng định biết mình chưa trở về biệt thự, mặc dù vốn không nghĩ có thể giấu diếm hoàn mỹ được, nhưng nhanh như vậy vấn khiến cô thất vọng.

“Cô Du, mời cô về cùng tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi