TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 172: ANH ẤY LÀ BẠN TRAI TÔI (SÁU)

Diệp Lăng Thiên sững sờ nhìn Lý Vũ Hân, sau đó cười hỏi: “Sao cô lại đến?”

Lý Vũ Hân liếc nhìn Diệp Sương đứng ở bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh qua đây với tôi, tôi có lời muốn nói với anh.” Sau khi nói xong thì đi vào trong một ngõ nhỏ.

Diệp Lăng Thiên thấy đúng lúc trong tay cũng không có việc gì, châm một điếu thuốc, nói với Diệp Sương: “Em trông giúp một chút, có khách đến mua thì tìm anh, anh đi một lát.” Nói rồi đi thẳng về phía Lý Vũ Hân.

“Chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên đi đến bên cạnh Lý Vũ Hân đang đứng trong ngõ nhỏ, hút thuốc hỏi Lý Vũ Hân,

“Diệp Lăng Thiên, đây chính là buôn bán mà anh muốn làm?” Nét mặt Lý Vũ Hân lạnh lùng, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ừ, đúng.” Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, trả lời không chút do dự.

“Vậy anh nói cho tôi biết, một ngày như vậy anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một trăm năm mươi nghìn, hay ba trăm nghìn?” Lý Vũ Hân mang theo chút mỉa mai hỏi tiếp.

Diệp Lăng Thiên nghe ra chút mỉa mai trong lời nói của Lý Vũ Hân, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, thản nhiên hỏi: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nói cái gì? Diệp Lăng Thiên, anh biết anh đang làm gì không? Anh thế này chính là đắm chìm trong trụy lạc, anh thế này chính là bùn nhão không trát được tường*, anh là đang tự hủy hoại chính mình đấy anh biết không? Lý Vũ Hân tôi coi anh là bạn bè, cho anh cổ phần anh không cần, công việc anh cũng không cần. Ông chủ nghìn tỷ anh không làm, người thành đạt anh cũng không làm, lại tự mình chạy đến đây bán đồ nướng.”

*Bùn loãng gần giống nước, khi trát lên tường sẽ bị tuột xuống. Ý chỉ một người vô dụng, không làm được gì.

“Bán đồ nướng, anh biết không, khi Hiểu Tinh nói cho tôi biết việc này, tôi thật sự không dám tin, chẳng lẽ anh không cảm thấy mất mặt sao? Tự anh bán đồ nướng thì thôi đi, anh nhìn Diệp Sương đi, một cô bé ngày ngày bán đồ nướng ở nơi này với anh, anh có từng suy nghĩ cho cô ấy không? Diệp Lăng Thiên, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ vì anh.” Lý Vũ Hân mắng Diệp Lăng Thiên một trận té tát.

Diệp Lăng Thiên vẫn luôn hút thuốc, chờ Lý Vũ Hân nói xong rồi mới lạnh lùng nói: “Cô nói xong rồi chứ? Nói xong rồi tôi muốn trở về buôn bán.” Dứt lời anh xoay người rời đi.

“Anh đứng lại đó cho tôi, bây giờ anh lập tức thu dọn đồ đạc, trở về đi làm cùng tôi. Anh mất mặt thì thôi đi, anh biết không, anh cũng khiến Hiểu Tinh mất hết mặt mũi rồi.” Lý Vũ Hân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Diệp Lăng Thiên tức tối mắng.

“Lý Vũ Hân, cô biết không? Dáng vẻ bây giờ của cô thật sự rất khiến người ta chán ghét.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đi thẳng về phía quầy đồ nướng trước mặt, tiếp tục nướng đồ, không nhìn Lý Vũ Hân thêm nữa.

Lý Vũ Hân nghe thấy câu nói cuối cùng này của Diệp Lăng Thiên, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân. Lý do cô đến nơi này cũng là vì lúc trước khi gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh nói cho cô biết Diệp Lăng Thiên đang bán đồ nướng phía sau trường học của cô ấy. Cô vừa nghe thấy điều này lập tức nổi khùng, đánh chết cô cũng không ngờ Diệp Lăng Thiên sẽ đi bán đồ nướng. Vì vậy lái xe đến đây. Khi đi vào phố ăn vặt lộn xộn bẩn thỉu này, Lý Vũ Hân không nhịn được mà nhíu mày, nhìn thấy trên khắp đường phố đâu đâu cũng là dầu khói thì bịt mũi đi vào. Cả đời này cô chưa từng đi vào con phố kiểu này, cũng chưa từng ăn những thứ trong này.

Kiên nhẫn tìm một vòng, rốt cuộc tìm được quầy hàng của Diệp Lăng Thiên, cô ở phía xa quan sát Diệp Lăng Thiên rất lâu, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Lăng Thiên bị khói hun đầy mình, cả người ướt đẫm thu mấy chục nghìn, cô cảm thấy vô cùng đau lòng, đau lòng Diệp Lăng Thiên vất vả, cũng rất tức giận, tức giận Diệp Lăng Thiên thà rằng ra ngoài làm việc này cũng không đồng ý tiếp tục làm việc tại công ty cô. Vì vậy mới tức tối xông lên mắng Diệp Lăng Thiên một trận, quả thật, dưới cái nhìn của cô, Diệp Lăng Thiên chính là một người không có chí tiến thủ, đắm chìm trong trụy lạc.

Dưới cái nhìn của cô, mọi người cần phải tiến về phía trước, cần phải càng ngày càng tốt, cô không hiểu vì sao Diệp Lăng Thiên lại muốn càng ngày càng kém đi. Tính cách của cô chính là như vậy, sau khi rời khỏi nhà trường thì đã là Tổng giám đốc, trong tay quản lý rất nhiều người, vì vậy cô đã quen lên mặt nói chuyện với mọi người, cũng đã quen dạy bảo người khác, nên vừa rồi cô mắng Diệp Lăng Thiên cũng không phải là cố ý, mà là thốt ra theo thói quen. Nhưng thật ra xuất phát điểm của cô là quan tâm đến Diệp Lăng Thiên, đau lòng vì Diệp Lăng Thiên. Mà câu nói cuối cùng của Diệp Lăng Thiên đã hoàn toàn nghiền nát cô.

“Dáng vẻ bây giờ của cô thật sự khiến cho người ta chán ghét.” Trong đầu Lý Vũ Hân cứ luôn vang lên câu nói này của Diệp Lăng Thiên, trên mặt cô vương đầy nước mắt, nước mắt phủ kín hai gò má. Cô không hiểu, cho đến bây giờ mình đối xử với Diệp Lăng Thiên tốt như vậy, một lòng vì anh, giúp anh, kết quả cuối cùng cô lại nhận được sự chán ghét của Diệp Lăng Thiên. Cho đến bây giờ cô chưa từng đau lòng khó chịu như vậy, thậm chí loại cảm giác này có thể sánh với cảm giác lúc trước nhìn thấy bạn trai mình nằm trên giường cùng người phụ nữ kia ở nước B.

Lý Vũ Hân ngơ ngẩn đứng tại chỗ thật lâu, nước mắt vẫn chảy xuôi, cuối cùng rút khăn giấy từ trong túi xách của mình ra lau sạch sẽ nước mắt. Sau đó đi thẳng ra đầu ngõ, khi đi ngang qua quầy đồ nướng, Diệp Sương cười gọi Lý Vũ Hân: “Chị Vũ Hân, hay là ngồi một lát đi? Bảo anh em nướng chút đồ ăn cho chị, anh ấy nướng đồ ngon lắm đấy.”

Nghe thấy Diệp Sương nói câu này, bỗng nhiên Lý Vũ Hân lặng lẽ mỉm cười, nụ cười có chút u buồn, nói với Diệp Sương: “Thôi, cám ơn em Diệp Sương, chị còn có chút việc, đi trước nhé. Sau này không bận có thể đến tìm chị chơi.”

Lý Vũ Hân nói xong thì quay người rời đi, khi đi lướt qua bên người Diệp Lăng Thiên cũng không nhìn Diệp Lăng Thiên một cái, lấy tính cách của cô, đã thật sự giận Diệp Lăng Thiên rồi.

“Hôm qua Hiểu Tinh từng nói một câu với học sinh của cô ấy, tôi cảm thấy cô cũng cần phải nghe thử, cô nên học cách tôn trọng người khác.” Bỗng nhiên Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nghe thấy lời Diệp Lăng Thiên nói thì dừng bước, đứng nguyên tại chỗ. Sau đó lạnh lùng nói: “Diệp Lăng Thiên, sai lầm lớn nhất đời tôi chính là mắt mù gặp phải anh. Từ nay về sau, chúng ta cả đời không qua lại với nhau.”

Lý Vũ Hân nói xong thì cố nín nhịn nước mắt, dứt khoát đi ra ngoài.

“Sao vậy? Anh, anh và chị Vũ Hân làm sao vậy?” Diệp Sương chết lặng khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân, căng thẳng hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Không sao, em muốn ăn gì? Anh nướng ít đồ cho em ăn nhé.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt.

“Anh, rốt cuộc anh làm sao vậy? Con người chị Vũ Hân tốt như vậy, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với chị ấy rồi không? Vẫn là chuyện ở công ty kia của anh sao? Không phải anh nói chị Vũ Hân tha thứ cho anh rồi sao?” Diệp Sương lại hỏi lần nữa.

“Cô ấy là người tốt, nhưng cô ấy và chúng ta không phải là người của một thế giới. Đừng hỏi nhiều như vậy, đi dọn dẹp bàn bên kia đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, bắt đầu nướng đồ ăn cho mình và Diệp Sương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi