TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 187: KHÔNG GẢ ĐI ĐƯỢC THÌ ANH PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM (7)

Diệp Lăng Thiên nhìn Chu Ngọc Lâm, rồi bắt đầu gắp đồ nướng trong đĩa, mỗi món đều thử một miếng, cuối cùng mới nói: “Không tệ, mùi vị hay màu sắc đều rất tốt. Nhưng sau này cậu vẫn phải chú ý một chi tiết nhỏ, trước khi bày món ăn ra đĩa, nhất định phải dùng giấy ăn hoặc khăn lau thật sạch mặt đĩa, chúng ta đều là quân nhân, mà một người quân nhân thì cho dù làm chuyện gì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.”

“Vâng, sau này tôi sẽ chú ý.” Chu Ngọc Lâm gật đầu.

“Ở đây có 120 triệu, lúc trước tôi còn nợ cậu 90 triệu, còn lại 30 triệu là tiền lương tôi trả trước cho cậu, cậu cầm lấy để mua đồ bổ sau khi ba mẹ cậu khỏi bệnh, ngoài ra, ba mẹ cậu khỏi bệnh rồi cũng phải về nhà sinh sống, cậu cứ đưa 30 triệu này cho ba mẹ cậu trước.” Diệp Lăng Thiên lấy 120 triệu trên người ra đưa cho Chu Ngọc Lâm.

Chu Ngọc Lâm nhìn Diệp Lăng Thiên mãi lâu không nói gì, cuối cùng cũng gật đầu, cất 120 triệu này vào túi. Với những người như Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm, thì có nhiều chuyện không thể dùng lời nói để diễn tả được, bọn họ đã quen với việc làm nhiều nói ít.

“Cậu cầm số tiền này đưa cho bệnh viện trước đi, đợi khi nào cậu về chúng ta sẽ họp.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc rồi nói.

Chu Ngọc Lâm lại gật đầu, rồi cởi tạp dề trên người ra, xoay người đi.

Đến hơn bốn giờ chiều, Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương mới quay về. Mấy ngày nay Hứa Hiểu Tinh cũng luôn bận rộn cho tiệm này của anh, thậm chí cô còn bận bịu, nghiêm túc hơn anh nữa.

Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh đều ôm một xấp lớn tờ đơn về.

“Ây ya, mệt chết đi được. Diệp Lăng Thiên, anh mau đi mua đồ uống cho hai người chúng tôi đi, tôi thấy dáng vẻ này của anh y như ông chủ vậy, ngồi đây hút thuốc thật thoải mái.” Hứa Hiểu Tinh vừa về đã bắt đầu oán trách, rồi sai bảo Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười đi ra ngoài, mua đồ uống cho Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương, rồi cầm tờ đơn lên xem. Đây là thực đơn mà hai người Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương đã ra ngoài “học tập” rồi đề xuất ra, trên đó có in tên tất cả các món ăn và đồ uống, phía sau còn in cả giá cả, để mỗi vị khách tự chọn lựa. Như vậy có thể tiết kiệm tối đa nhân lực, cũng rất thuận tiện.”

“Diệp Lăng Thiên, tôi biết món đùi cừu nướng đặc biệt trong bữa tiệc nướng là do anh nướng, ở đây có heo sữa quay, cừu nướng nguyên con, gà quay gì đó, anh biết nướng mấy món đó chứ?” Hứa Hiểu Tinh tò mò hỏi.

“Lát nữa chúng ta sẽ nói mấy chuyện này sau, đợi Chu Ngọc Lâm quay về, mấy người chúng ta sẽ họp. Giờ hai người cứ đi nghỉ trước đi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Còn thừa nước đục thả câu nữa, anh biết nướng mấy món này từ khi nào thế?” Diệp Sương cũng rất tò mò.

“Hiểu Tinh, cô đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì dẫn Hứa Hiểu Tinh lên tầng hai.

“Chuyện gì vậy? Còn phải nói sau lưng Diệp Sương nữa.” Thấy Diệp Lăng Thiên chỉ dẫn một mình cô lên tầng hai, Hứa Hiểu Tinh hơi mơ mộng hão huyền, còn tưởng anh muốn tỏ tình với cô, nên mặt đỏ tía tai.

“Đây là thẻ của cô, cô cầm lấy đi.” Diệp Lăng Thiên lấy thẻ của Hứa Hiểu Tinh từ trong ví ra đưa cho cô.

“Cái này cứ để ở chỗ anh đi, dù gì bên trong cũng không còn tiền. Đợi khi nào anh kiếm được lời rồi gửi tiền vào đấy thì hẵng đưa cho tôi.” Hứa Hiểu Tinh hờ hững nói, trong lòng hơi thất vọng, nhìn vẻ mặt Diệp Lăng Thiên thì biết, chắc chắn anh gọi mình lên đây không phải để tỏ tình.

“Tôi đã gửi 840 triệu vào thẻ rồi, trong thẻ này vốn có 690 triệu, nhưng tôi đã tiêu hết rồi, sau đó cô lại đưa 150 triệu cho Chu Ngọc Lâm, nên tổng cộng là 840 triệu, tôi đã gửi hết số tiền vào thẻ này rồi.” Diệp Lăng Thiên giải thích.

Hứa Hiểu Tinh mở to mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, một lúc sau mới từ từ nhận lấy chiếc thẻ, cuối cùng mới nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

Diệp Lăng Thiên hít một hơi thuốc, im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Tôi không muốn lừa dối cô, tôi đã bán căn nhà tôi đang ở rồi.”

Hứa Hiểu Tinh lại trợn tròn mắt, nhìn Diệp Lăng Thiên tức giận mắng: “Diệp Lăng Thiên, anh là tên khốn khiếp.”

“Tôi muốn anh trả tiền cho tôi ngay bây giờ à? Tôi ép anh sao mà anh phải bán nhà? Tôi hỏi anh, nếu tiệm này thua lỗ, vậy anh và Diệp Sương sẽ sống ở đâu? Hơn nữa, chuyện anh bán nhà lớn như vậy, sao anh không nói với tôi một tiếng? Anh đừng nói cái gì mà nơi đó xa quá, Diệp Sương ở đó sẽ không an toàn, phải thuê một căn nhà khác. Diệp Lăng Thiên, từ khi nào anh cũng học được cách nói dối thế?” Hứa Hiểu Tinh sầm mặt lại mắng.

Diệp Lăng Thiên chỉ biết im lặng mỉm cười, rồi nói: “Nếu tôi nói cho cô biết, cô có đồng ý cho tôi bán không?”

“Không đồng ý.” Hứa Hiểu Tinh nói thẳng, sau đó cô mới biết mình đã mắc bẫy Diệp Lăng Thiên, câu trả lời này chẳng khác nào nói những lời cô nói lúc trước đều vô ích, cuối cùng cô chỉ hỏi anh: “Anh bán căn nhà bao nhiêu tiền?”

“Một tỷ tám, sau khi nộp thuế thì còn hơn một tỷ sáu.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Chỉ một tỷ tám mà anh đã bán căn nhà đó đi ư? Anh điên rồi à? Sao anh không có đầu óc tính toán thế hả? Anh có biết nhà ở thành phố A có giá bao nhiêu không? Nếu nhà anh chắc chắn bị phá dỡ thì đó chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu nhà anh được phá dỡ thì ít nhất anh có thể được đền bù gần sáu tỷ, cho dù không tới sáu tỷ, thì cũng phải hơn bốn tỷ rưỡi. Thế mà anh lại bán với một tỷ tám? Anh đúng là người tiêu xài hoang phí mà!” Hứa Hiểu Tinh càng nghĩ càng tức.

“Nếu mười năm sau nhà tôi mới bị phá dỡ hoặc không tới giá đó, nói không chừng với giá một tỷ tám này, mười năm sau tôi có thể kiếm được mười tám tỷ. Cô là giáo viên đại học kinh tế, chắc chắn phải hiểu đạo lý đầu tư này chứ? Mau cầm lấy thẻ đi.” Diệp Lăng Thiên cũng không nói gì thêm.

“Cho dù là đạo lý này, nhưng giờ anh cũng không thiếu tiền, tôi lại không đòi anh, chẳng phải tiệm này vẫn được khai trương như thường à? Anh còn bán nhà làm gì?”

“Tôi cũng biết thế nhưng tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm của cô rồi, anh lấy gì để ăn đây? Hơn nữa, khi tiệm này khai trương, có thể sẽ cần đến mấy chục triệu mới được, ngoài ra, mở tiệm thì không thể để hai bàn tay trắng được, dù gì cũng phải giữ mấy chục triệu để dự phòng, hơn nữa, tôi cũng đồng ý với Chu Ngọc Lâm rồi, 90 triệu mà tôi nợ anh ta, là số tiền người ta dùng để chữa bệnh cho ba mẹ, tôi không thể chậm trễ được.”

“Nhà cũng đã bán rồi, tôi không hề lừa dối cô, tôi thật sự không mong Diệp Sương sống ở đó. Chỉ cần kiếm được tiền lời, tôi sẽ mua nhà cho con bé ngay, tôi cũng muốn cho con bé cảm giác có một gia đình trọn vẹn, đây là điều mà ba mẹ tôi và cả tôi đã mắc nợ con bé. Số tiền này cô cứ cầm lấy đi, bên tôi vẫn còn rất nhiều tiền, ngộ nhỡ một ngày nào đó thiếu tiền, tôi lại tới mượn cô.” Diệp Lăng Thiên dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, rồi chậm rãi nói với Hứa Hiểu Tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi