TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 209: TAM LONG ĐƯỜNG (3)

Lúc đầu những người này tưởng rằng đại ca của mình đến cứu mình, hưng phấn lao ra, chuẩn bị hung hăng báo thù. Nhưng mà vừa mới ló ra thì liền nhìn thấy mấy người đang mặc đồng phục cảnh sát, khí thế phách lối lập tức yếu xìu, cúi đầu xuống, đây chính là tư thế tiêu chuẩn của bọn lưu manh khi nhìn thấy cảnh sát.

“Tại sao lại là đám người các cậu nữa vậy? Gan cũng đủ lớn rồi nha, mới ra ngoài không được mấy ngày thì lại gây chuyện, xem ra lần này phải nhốt các cậu lâu một chút, không nhốt các cậu mấy tháng thì các cậu sẽ không được giáo huấn. Dựa vào tường ngồi xổm xuống hết đi, hai tay ôm đầu, nhanh lên.”

Cảnh sát nhìn thấy ở bên trong bước ra mấy người, nhíu mày, lập tức hô lên. Nói xong thì lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Ông chủ có đúng không, mấy người kia là tội phạm lại tái phạm, thường xuyên đánh nhau gây chuyện ở con đường này, chúng tôi sẽ đưa những người này đi, bây giờ anh đi theo chúng tôi để lấy lời khai. Tiểu vương, đi lấy lời khai của ông chủ này đi, ngoài ra hỏi thêm vài người ở đây nữa, lấy làm lời khai luôn.”

Sau khi nói xong thì trực tiếp đá một đá lên trên người của một tên trong đó rồi mắng: “Tự mình bước lên xe đi, còn muốn tôi mời cậu nữa hả.”

Mấy tên lưu manh ngoan ngoãn đứng dậy bước đến xe cảnh sát, bộ dạng không muốn chạy trốn chút nào, xem ra thì bọn họ vẫn vô cùng e ngại đối với cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, đám người này đã đập của tôi rất nhiều thứ, có phải cũng nên bồi thường cho tôi hay không.” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Theo lý thuyết thì phải bồi thường, các anh cứ cho tôi xem những đồ bị đập đi, chúng tôi sẽ liệt kê ra xem xem có giá trị bao nhiêu tiền. Nhưng mà tôi nói cho anh biết, từ nhỏ đám người này đã là một đám lưu manh rồi, trên người không có đồng xu nào, anh muốn lấy tiền bồi thường từ trên người của bọn họ thì là chuyện không thể. Bọn họ gây chuyện cũng không phải là lần một lần hai, lần này tôi sẽ nhốt bọn họ lâu một chút, có điều là chúng tôi cũng phải dựa theo pháp luật mà hành xử. Mặc dù tôi hận không thể lôi đám người này ra ngoài mà xử bắn, sau đó khu phố mà tôi quản lý cũng trở nên yên tĩnh hơn, nhưng mà bọn họ chỉ phạm tội, chút chuyện nhỏ như vậy cao lắm cũng chỉ nhốt có mấy tháng, anh phải hiểu cho chúng tôi.” Cảnh sát vỗ vỗ vào vai của Diệp Lăng Thiên rồi nói, người cảnh sát này dễ dàng nói chuyện cực kỳ.

“Cái này thì tôi hiểu. Thôi được rồi, không có việc gì nữa, cứ dựa theo pháp luật mà làm, cảm ơn các người.” Diệp Lăng Thiên gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.

“Nếu như trong hai ngày nay lại có người đến đây gây sự hoặc là trả đũa, anh nhớ là phải lập tức báo cảnh sát đó. Anh cũng nên phòng bị một chút, nhóm lưu manh này có một đám người như vậy đó, có thể sẽ trả thù anh, anh cảm thấy tình hình không đúng thì lập tức báo cảnh sát ngay, lần này tôi sẽ tranh thủ tóm gọn bọn họ tới cùng.” Người cảnh sát cuối cùng nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó bước lên xe.

Diệp Lăng Thiên đốt điếu thuốc, trong lòng hơi suy nghĩ, nhíu mày, sau đó đi đến làm ghi chép cho người cảnh sát.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của chuyện lần này, việc làm ăn ở trong cửa hàng ảnh hưởng không ít, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong thời gian nhất thời thôi, không bao lâu chuyện làm ăn lại khá hơn lần nữa.

“Không còn sớm nữa, tôi cũng đi trước đây. Bản thân anh cũng phải chú ý một chút, có lẽ là đám lưu manh này chuyện gì cũng có thể làm ra được. Diệp Lăng Thiên, mặc dù là tôi tin tưởng bọn họ không thể làm anh bị thương được, nhưng mà minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, có thể dùng tiền để tránh tai họa thì cứ dùng tiền để tránh đi, đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn. Chủ yếu là anh không thể bị thương được, có biết chưa?”

Lý Vũ Hân đi đến bên cạnh của Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Lăng Thiên, không đợi Diệp Lăng Thiên trả lời lại mình thì đã nói: “Thôi bỏ đi, nói với anh cũng vô ích thôi, chắc chắn là anh sẽ không nghe đâu. Tự anh phải chú ý một chút, có chuyện gì thì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi, chúng ta là bạn bè của nhau, có đúng không?”

Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc mà nhìn Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân trực tiếp phất phất tay với Diệp Lăng Thiên, sau đó lên xe của mình rồi lái đi.

Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa tiệm rút một điếu thuốc ra, sau đó liền đi trong vào cửa hàng, việc làm ăn trong cửa hàng bắt đầu tiến vào giai đoạn cao trào, trong phòng bếp khí thế hùng thực. Diệp Lăng Thiên đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy Chu Ngọc Lâm đang nướng đùi dê, thỉnh thoảng sẽ chỉ cho Chu Ngọc Lâm một chút.

Đợi đến lúc hơn một giờ đêm, Diệp Lăng Thiên bắt đầu kiểm tra tài khoản và tiền trong ngày hôm đó với Diệp Sương. Công việc kinh doanh của ngày hôm nay cũng đã kết thúc, sau đó để lại mấy người quét dọn ở trong phòng bếp, Diệp Lăng Thiên vẫn đưa Diệp Sương về nhà như cũ. Vừa đưa Diệp Sương đi được mấy chục mét thì Diệp Lăng Thiên lại nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, anh còn chút chuyện nữa, không thể đưa em đi được, tự em bắt xe trở về đi.”

“Đi đường cũng chỉ có mười mấy phút mà thôi, gọi xe cái gì chứ. Không có việc gì đâu, vốn dĩ không cần anh đưa em mà, tự em trở về là được rồi.” Diệp Sương cảm thấy có chút không hiểu.

“Nghe lời của anh, đón xe về nhà.” Diệp Lăng Thiên hơi tức giận nói với Diệp Sương.

Diệp Sương nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên không giống như là đang nói đùa, cô ấy không hiểu tại sao chỉ có một đoạn đường ngắn như vậy mà Diệp Lăng Thiên vẫn còn muốn cô ấy phải đón xe, nhưng mà cô rất ít khi làm trái lời của Diệp Lăng Thiên, mặc dù không tình nguyện nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nói được rồi, sau đó đứng ở ven đường chờ xe cùng với Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên chờ đến lúc đưa Diệp Sương lên trên xe taxi rồi, nhìn xe taxi đi khỏi thì mới chậm rãi đi về phía trước, anh vẫn đi thẳng về phía trước như cũ mà không phải là trở về trong cửa hàng, hoặc là trở về ký túc xá của mình.

Đi đến đầu đường, Diệp Lăng Thiên đột nhiên quẹo vào trong một cái hẻm nhỏ, lúc này trong hẻm nhỏ tối om, chỉ có chút ánh đèn yếu ớt. Diệp Lăng Thiên đi từ từ về phía trước với tốc độ không đổi, không hút thuốc, cũng không quay đầu nhìn lại, đi rất bình thường, sau đó đi thẳng đến góc của một con hẻm nhỏ rồi quẹo qua phải.

Sau khi quẹo qua phải rồi Diệp Lăng Thiên lập tức xoay người lại dựa lưng vào vách tường, cả người dựa hẳn vào vách tường.

Đại khái là trong khoảng thời gian mười giây, có một bóng người xông đến, Diệp Lăng Thiên trực tiếp lao ra, cực kỳ nhanh mà nắm lấy lấy cánh tay của đối phương rồi ngoặc ra sau lưng, trực tiếp ngoặc một cánh tay của đối phương ngược ra sau lưng của hắn ta, nhấc chân lên đạp vào chỗ cong của đầu gối xuống của đối phương, đối phương lập tức quỳ rạp xuống mặt đất.

Sau đó Diệp Lăng Thiên trực tiếp dùng tay kia ấn vào cổ của đối phương, và đè đối phương xuống đất. Một cái tay thì đè trên cổ của đối phương, đầu gối thì đè trên lưng của đối phương, hung hăng đè đối phương dưới mặt đất, không hề động đậy được.

Toàn bộ hành động trông có vẻ rườm rà, nhưng trên thực tế tất cả đều được hoàn thành dưới tốc độ ánh sáng, thậm chí đối phương ngay cả la lên cũng chưa kịp la lên, cả người và mặt liền bị đè dưới mặt đất, một chút chỗ trống để phản kháng cũng không có. Đặc biệt là khuôn mặt bị dán chặt dưới mặt đất, tro bụi và bùn đất dưới mặt đất đều tràn vào trong họng.

“Tha mạng, tha mạng.” Đối phương kịp phản ứng, lập tức cầu xin tha thứ, mặc dù từ đầu tới cuối hắn ta đều không thấy được người quật ngã mình là ai, nhưng mà hắn ta có thể đoán được đó là ai.

“Nói nghe xem, đi theo tôi là muốn làm cái gì?” Diệp Lăng Thiên trầm giọng hỏi, thật ra từ lúc đi ra khỏi cửa hàng với Diệp Sương không lâu thì Diệp Lăng Thiên đã phát hiện người này lén lút đi theo sau lưng của mình. Có lẽ anh cũng đoán được người này đến từ đâu, sợ là đối phương biết chỗ ở của Diệp Sương, cho nên kêu Diệp Sương ngồi xe trở về, mình thì chuẩn bị kỹ càng để hỏi xem rốt cuộc là người này chuẩn bị làm cái gì, cho nên mới có một màn như lúc nãy, anh cố ý chọn một nơi vắng vẻ mà đi đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi