TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 215: VỤ ÁN CƯỚP NGÂN HÀNG (2)

Diệp Lăng Thiên giả vờ cúi đầu chơi điện thoại và nghe nhạc đi vào, đôi mắt nghiêng qua lén quan sát tình hình trong sảnh.

Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên xông tới, trong đại sảnh hai cái bọn bắt cóc lập tức cầm súng chỉ vào Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên tiếp tục làm bộ không thấy được bộ dáng hướng bên trong đi, theo sau, anh liền nhìn đến canh giữ ở cạnh cửa bọn bắt cóc trực tiếp hướng anh đi tới.

Diệp Lăng Thiên lập tức ngẩng đầu nhìn thấy bọn cướp thì giả vờ vô cùng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thét chói tai, sau đó vô cùng khoa trương “Dọa sợ ngã” xuống đất, sau đó anh thấy bọn cướp chĩa súng vào mình thì ra vẻ sợ đến mức muốn khóc, không ngừng lết mông lùi về phía sau.

“Mày đến làm gì?” Bọn cướp đi đến trước mặt Diệp Lăng Thiên rồi chĩa súng vào anh lạnh lùng hỏi.

Diệp Lăng Thiên tiếp tục giả vờ sợ hãi, nhưng không hề trả lời.

“Mẹ nó.” Bọn cướp mắng một câu, sau đó kéo tai nghe của Diệp Lăng Thiên xuống, Diệp Lăng Thiên vội vàng tránh đi, sau đó tên cướp dùng súng gõ lên đầu anh một cái, kéo tai nghe của Diệp Lăng Thiên xuống, dùng súng chĩa vào Diệp Lăng Thiên hỏi: “Tao hỏi mày đến đây làm gì?”

“Tôi… tôi… tới rút tiền.” Diệp Lăng Thiên run rẩy nói.

“May mắn như thế à? Qua đó, ngồi xổm xuống, nếu không thì sẽ bắn một phát súng vào mày.” Bọn bắt cóc nhấc chân đá lên người Diệp Lăng Thiên, sau đó cười ha ha nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn một chút, dáng vẻ muốn khóc, chật vật bò trên mặt đất, bò tới chỗ bọn cướp trông coi con tin rồi tìm một chỗ ngồi xổm xuống.

Diệp Lăng Thiên cúi đầu, nhưng đôi mắt vẫn quan sát toàn bộ sảnh lớn và tình huống ở quầy ngân hàng. Anh thấy kính thủy tinh trên quầy đã vỡ nát, có một tên cướp bịt mắt đứng ở đó, trong tay cầm súng chĩa vào một nhân viên nữ đầy nước mắt trên mặt đang bỏ tiền vào trong túi. Hai tên cướp khác lại không thấy bóng dáng, chắc chắn đang mở két sắt lấy tiền trong phòng của giám đốc ngân hàng.

Người ngồi xổm bên cạnh Diệp Lăng Thiên là một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, cô gái nhỏ vẫn luôn khóc, nước mắt đầy mặt. Mà người phụ nữ trung niên bên cạnh vẫn luôn kéo tay cô ta thấp giọng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, bé cưng, chúng ta sẽ không sao, đừng khóc.” Thật ra Diệp Lăng Thiên nhìn thấy phụ nữ trung niên cũng đang rơi nước mắt.

“Mẹ nó, nói mày đừng khóc mà còn khóc nữa, ồn ào muốn chết, ông đây bắn chết mày.” Tên cướp đứng bên cạnh Diệp Lăng Thiên đột nhiên cầm súng chĩa vào cô gái, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy tên cướp muốn bóp cò.

Lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Diệp Lăng Thiên lập tức đứng lên, nắm lấy tay cầm súng của tên cướp, sau đó tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vào trần nhà phát ra tiếng động.

Diệp Lăng Thiên không dừng lại, lúc anh đứng lên thì tay kia rút con dao rọc giấy trong túi quần ra rồi nhanh chóng đẩy lưỡi dao lên, sau khi đẩy súng của tên cướp lên trên thì một tay đưa ra sau lưng tên cướp rồi dùng lực rạch mạnh vào cổ anh ta, sau đó tay khác lại vặn cổ tay tên cướp, nhanh chóng lấy đi khẩu súng trong tay tên cướp vào tay mình, anh lập tức bóp cò bắn về phía tên cướp canh gác ở cửa đang chĩa súng vào mình, sau đó cả người lăn một vòng về phía trước.

Lúc Diệp Lăng Thiên lăn một vòng về phía trước thì một tiếng súng vang lên, bình hoa sau lưng Diệp Lăng Thiên lập tức vỡ nát thành từng mảnh dưới đất. Diệp Lăng Thiên lăn một vòng, nằm trên mặt đất bắn một phát súng về phía tên cướp đứng trong quầy ngân hàng.

Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, đến khi Diệp Lăng Thiên nổ súng bắn tên cướp đứng trong quầy thì cơ thể của tên cướp canh giữ ở cửa mới ngã xuống đất, mọi chuyển xảy ra dưới ánh đèn sáng chói nhưng người trong sảnh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy hai tên cướp đã chết.

Diệp Lăng Thiên nổ súng bắn tên cướp đứng trong quầy xong thì lập tức bật dậy định chạy vào quầy ngân hàng, nhưng anh vừa đi được mấy bước thì nhìn thấy một tên cướp cầm súng chạy ra khỏi phòng, Diệp Lăng Thiên dừng lại, sau đó lập tức ngồi xổm xuống đất, một tiếng súng vang lên bắn về phía kính thủy tinh quầy ngân hàng.

Quầy ngân hàng được làm bằng kính chống đạn, súng lục này không thể bắn vỡ được, chỉ có thể dùng sức cầm búa lớn đập một hồi mới phá vỡ được. Cho nên tên cướp kia bắn viên đạn về phía Diệp Lăng Thiên lại kẹt trong kính chắn của quầy ngân hàng.

Diệp Lăng Thiên nghe tiếng súng thì biết quầy ngân hàng làm bằng kính chống đạn, nói cách khác viên đạn không trúng mình. Diệp Lăng Thiên ngồi xổm dựa lưng vào quầy ngân hàng, anh không biết tình huống của tên cướp sau quầy như thế nào, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, anh xoay người di chuyển phía dưới quầy ngân hàng, sau đó nằm xuống đối mặt với quầy ngân hàng, di chuyển cơ thể nghiêng người dựa vào quầy ngân hàng đối diện phòng của giám đốc ngân hàng, cũng chính là nơi tên cướp đứng. Quầy ngân hàng cao khoảng tám mươi xăng-ti-mét, cho nên mặc dù Diệp Lăng Thiên dựa lưng vào quầy hay nằm xuống hoặc là ngồi xổm, tên cướp đứng bên trong cũng không thể nhìn thấy Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhắm một vị trí rồi bật dậy và giơ súng lên, tay đã sẵn sàng bóp cò, sau đó chân dùng sức đạp lên vách tường của quầy ngân hàng, cả người bay ra phía trước. Lúc tên cướp xuất hiện trong tầm mắt thì Diệp Lăng Thiên lập tức bóp cò, viên đạn bay ra khỏi khẩu súng xuyên qua mặt kính vỡ bắn vào lồng ngực của tên cướp đang tìm kiếm bóng dáng Diệp Lăng Thiên, tên cướp lập tức ngã xuống.

Tên cướp này vừa ngã xuống thì một tên cướp khác mang một túi lớn giơ súng chạy ra khỏi phòng, đúng lúc xông thẳng vào họng súng của Diệp Lăng Thiên, ba vị trí gồm họng súng của Diệp Lăng Thiên, mặt kính vỡ trên quầy ngân hàng và lối vào phòng giám đốc ngân hàng cùng nằm trên một đường thẳng, tiền đã được xếp vào túi, tên cướp chuẩn bị chạy trốn lại lập tức xông vào tầm nhìn khẩu súng của Diệp Lăng Thiên, anh không hề do dự, lập tức bóp cò.

Sau khi Diệp Lăng Thiên bóp cò xong thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên ở bên ngoài.

Diệp Lăng Thiên lập tức đứng lên, ném súng lục xuống đất, anh nhặt điện thoại và tai nghe hỗ trợ diễn kịch trước đó bị vứt xuống đất, sau đó anh đi ra ngoài lái xe máy điện của mình đi, lúc này bốn năm chiếc xe cảnh sát chạy đến cửa ngân hàng, Diệp Lăng Thiên đã lái xe rời khỏi ngân hàng trước khi cảnh sát tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi