TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 227: ÂN NHÂN CỨU MẠNG (6)

“Tôi bây giờ bận, buổi chiều tôi không có việc sẽ qua đó. Đội hình sự của các cô không phải lần đầu tiên tôi đến, cô không cần ở đây đợi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, xoay người đi vào trong quán.

“Tôi ở đây đợi anh.” Lý Yến nói.

Diệp Lăng Thiên khựng lại, sau đó nói: “Vậy tùy cô.” Nói xong thì đi vào.

Diệp Lăng Thiên đang bận, Lý Yến ngồi trên một chiếc ghế không có ai ngồi, một lần đợi là đợi hơn 2 tiếng. Sau khi trong quán không có khách nữa Diệp Lăng Thiên mới đi đến bên cạnh Lý Yến nói: “Đi thôi.”

“Đi xe của tôi đi, lát nữa tôi đưa anh về.” Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên dắt chiếc xe máy của mình bèn nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn, sau đó vẫn lên xe cảnh sát của Lý Yến.

Sau khi từ cục cảnh sát trở về, cuộc sống của Diệp Lăng Thiên vẫn bình yên như cũ, mà cuộc sống bình lặng cũng là điều anh muốn.

Hôm nay, Diệp Lăng Thiên vừa đến quán thì nhìn thấy Vương Lâm nói với anh có người đang tìm anh, Diệp Lăng Thiên đi vào nhìn, là một người trung niên 31-32 tuổi, trên người đeo một chiếc túi lớn, làn da rất đen, Diệp Lăng Thiên cũng chú ý đến, trên tay của anh ta có vết chai rất dày, có điều dáng đứng lại khá thẳng. Diệp Lăng Thiên nhìn một lát rồi hỏi: “Anh tìm tôi?”

“Anh là ông chủ của nơi này sao?” Người đàn ông hỏi.

“Ừm, phải, tôi là ông chủ của nơi này, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi.

“Tôi nghe người ta nói quán của các anh đều là lính giải ngũ, hơn nữa cũng đang tuyển lính giải ngũ, xin hỏi chỗ anh còn tuyển người không?” Người đàn ông có hơi do dự hỏi.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, không bởi vì điều khác, chính là vì nhân viên ở chỗ anh đã đủ rồi.

“Nếu như không tuyển thì tôi đi trước.” Người đàn ông nhìn Diệp Lăng Thiên nhíu mày thì trực tiếp đi ra ngoài.

“Anh giải ngũ từ khi nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“7 năm trước.” Người đàn ông đứng lại quay đầu lại nói.

“Anh bây giờ đang làm công việc gì? Tại sao lại muốn đến chỗ này?” Diệp Lăng Thiên hút thuốc hỏi.

“Tôi đều làm việc ở công trường, nhưng chủ thầu đột nhiên chạy rồi, tìm không thấy người, nợ chúng tôi một năm tiền công. Con cái trong nhà sắp đi học lại rồi, không có tiền đóng học phí, tôi cũng không tìm được công việc khác, nghe người khác nói quán của anh đều là quân nhân giải ngũ làm việc, cũng đang tuyển người, cho nên tôi đến thử.” Người đàn ông gật đầu nói.

Diệp Lăng Thiên hút thuốc không lên tiếng, cuối cùng mới nói: “Bao ăn ở, thử việc 9 triệu một tháng, chính thức 12 triệu, ngoài ra mỗi tháng làm tốt sẽ có thưởng. Thời gian thử việc chính là thợ học việc, khi nào học xong xuất sư thì khi đó chuyển sang chính thức. Có thể làm được không?”

“Có thể.” Người đàn ông gật đầu.

“Vậy được, anh trở về chuyển đồ đạc đến đây chuẩn bị đi làm.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Tất cả đồ đạc của tôi đều mang theo trên người.” Người đàn ông chỉ vào cái túi rất cũ nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn, gọi Chu Ngọc Lâm từ trong nhà bếp đi ra, nói với Chu Ngọc Lâm: “Đây là nhân viên mới tuyển vào, cậu sắp xếp một chút, trước dẫn anh ta đến ký túc sắp xếp nơi ở cho anh ta đi, sau đó dẫn anh ta về làm việc. Anh sau này đi theo cậu ta.”

Chu Ngọc Lâm nhìn Diệp Lăng Thiên, gật đầu, bảo người đàn ông ở bên ngoài đợi một lát, sau đó nói Diệp Lăng Thiên: “Anh Diệp, nhân viên trong quán chúng ta đã đủ rồi, giờ lại tuyển thêm người không phải quá nhiều rồi sao? Lại nhiều thêm một khoản phí.”

“Thêm người mọi người trong nhà bếp của các cậu cũng có thể giảm bớt chút áp lực, có thể sắp xếp mọi người luân phiên nghỉ ngơi, cho mọi người một ít thời gian nghỉ. Anh ta cũng là quân nhân giải ngũ, con cái trong nhà đang đợi tiền đi học, nhất thời không tìm được công việc, có thể giúp thì giúp. Cậu bảo mọi người chỉ dạy nhiều cho anh ta, để anh ta nhanh chóng lên tay.” Diệp Lăng Thiên vỗ vỗ bả vai của Chu Ngọc Lâm nói.

Chu Ngọc Lâm gật đầu, sau đó nói: “Nhưng mà anh Diệp, anh dù sao cũng đang làm kinh doanh, bản thân anh đầu tư lớn như vậy tóm lại là muốn kiếm tiền, nhiều thêm một người thì nhiều thêm một phần lương, nếu như lần sau lại có người đến anh lại đồng ý nữa, lợi nhuận của anh sẽ giảm đi rất nhiều.”

“Tôi biết, cậu đi sắp xếp cho anh ta đi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói với Chu Ngọc Lâm.

Chu Ngọc Lâm gật đầu, sau đó dẫn người đàn ông đó rời khỏi.

Thật ra Diệp Lăng Thiên đâu có không đạo lý biết nhiều thêm một người thì nhiều thêm một phần lương chứ, nhưng anh ta chỉ là muốn giúp người ta mà thôi. Đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, kiếm tiền thật ra không phải mục đích chính của anh, ít nhất đối với cuộc đời của anh mà nói thì không phải. Đối với người từng trải qua nhiều lần sinh tử như vậy, tiền và danh đối với anh mà nói thật sự đã không phải điều quá quan trọng nữa rồi.

Giấc mơ lớn nhất của Diệp Lăng Thiên chính là mua nhà ở thành phố A, để Diệp Sương có thể có một mái nhà yên ổn và một hoàn cảnh thích hợp. Anh tính toán, giá nhà của thành phố A đã đến hơn 60 triệu, không mau gần trung tâm thành phố cũng phải 60 triệu, không mua quá to, hai anh em bọn họ ở mua một căn nhà nhỏ, 60 mét vuông là được, tính như thế cũng phải 4 tỷ 8.

Tình hình trả góp theo như Diệp Lăng Thiên gần đây tìm hiểu, bất động sản bình thường đều phải đặt cọc 30%, cũng có chỗ chỉ cần 20%, Diệp Lăng Thiên tính toán, dựa vào 30% mà tính, cần phải có hơn 1 tỷ rưỡi, cộng thêm làm thủ tục các thứ nữa, chắc phải mất khoảng 1 tỷ 8, số còn lại thì trả dần hằng tháng.

Trong thẻ của Diệp Lăng Thiên bây giờ tổng cộng có 2 tỷ 1, giữ lại 300 triệu dự phòng cho quán, cho nên anh bây giờ đã đủ tiền mua nhà rồi. Mua nhà bây giờ là chuyện cấp thiết nhất của Diệp Lăng Thiên, nguyên nhân không phải vì anh, chỉ là anh không hy vọng Diệp Sương tiếp tục ở trong nhà Hứa Hiểu Tinh, không phải bởi vì Hứa Hiểu Tinh như thế nào, mà là anh không hy vọng Diệp Sương cứ ở nhờ nhà người ta như vậy, hơn nữa, anh cũng biết rõ, Diệp Sương cũng rất không quen với loại cuộc sống này, ai cũng hy vọng có thể có một mái nhà, một ngôi nhà chỉ thuộc về chính mình, mua nhà chính là mục đích cuối cùng Diệp Lăng Thiên mở quán.

Cho nên, những ngày này, khi Diệp Lăng Thiên không có việc ở quán thì sẽ lái chiếc xe máy điện dạo quanh các khu giao dịch bất động sản, xem thử có căn nhà nào thích hợp.

Diệp Lăng Thiên xem nửa tháng, cũng không thấy có căn nhà nào thích hợp, giá nhà ngược lại còn có thể chấp nhận được, đa số đều rơi vào khoảng 61- 62 triệu, vấn đề là muốn tìm một căn nhà thích hợp không quá dễ dàng. Dân thường mua nhà ai cũng hy vọng nhà của mình có thể hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của mình, nhưng trên thực tế lại tương đối khó.

Đương nhiên, yêu cầu của Diệp Lăng Thiên không quá cao, chỉ là hy vọng tiểu khu có cây xanh và an ninh tốt một chút, ngoài ra chính là gần trường một chút, như thế Diệp Sương đi học tan học cũng có thể thuận tiện. Diệp Lăng Thiên chỉ là hy vọng có thể xem thêm vài căn, trong lòng có tính toán, sau đó dẫn Diệp Sương đến xem, căn nhà không phải một mình anh ở, có thể nói chủ yếu là mua cho Diệp Sương, cho nên cuối cùng mua căn nào thì sẽ do Diệp Sương quyết định.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi