TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 231: GHEN TUÔNG (4)

Bầu không khí lúc này dần gợi ra hơi thở ám muội, hai người lúc này đều có hơi bị thu hút, có điều, hai người ai cũng không có tiến thêm một bước nữa, sự chính trực của Diệp Lăng Thiên, chỉ là tâm trí của anh vào lúc này đang tiếp nhận khảo nghiệm gian nan này.

Hứa Hiểu Tinh cắt mác ở cổ áo của Diệp Lăng Thiên, sau đó hoảng hốt đi sang một bên, giả bộ đi cất kéo, mặt mày đỏ bừng giống như trái táo, con nai nhỏ trong lòng đang nhảy loạn không ngừng.

“Anh ngồi xem TV chờ tôi một lát, tôi đi tắm, xong ngay thôi.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi đi vào phòng của mình, sau đó cầm bộ quần áo đi vào trong phòng tắm.

Diệp Lăng Thiên đều luôn là người đàn ông có tâm trí rất kiên định, phần tâm trí này được tôi luyện từ trong làn đạn bom khói và những cuộc huấn luyện sinh tử mà ra, có thể nói không gì cứng hơn. Nhưng, lúc này nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra cũng không nhịn được mà suy nghĩ miên man. Điều này đã phủ định sự kiên định trong tâm trí của anh, chỉ cần là đàn ông đều sẽ có loại suy nghĩ này.

Trong đầu có suy nghĩ bất nhã, điều này khiến Diệp Lăng Thiên rất xấu hổ, trực tiếp tắt TV đi ra ban công, đứng ở ban công hút thuốc. Trên ban công vừa hay có thể nhìn thấy hai chiếc xe đỗ dưới tòa nhã. Văn Vũ vẫn đứng dựa vào xe, cầm điện thoại gọi điện.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, anh ngược lại thật sự không ghen, đầu tiên Hứa Hiểu Tinh không phải là gì của anh, thứ hai, Hứa Hiểu Tinh không thích tên Văn Vũ này, hoặc nói, mấy chuyện giống như ghen này sẽ không xảy ra trên người của loại người như Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên đứng ở ban công, đột nhiên phát hiện một cây guita trong chiếc tủ để ngoài ban công, được dùng bao bọc lại, bên trên đều đã phủ một lớp bụi. Diệp Lăng Thiên đột nhiên thấy hứng thú, cầm chiếc guita ra, sau đó rút nó ra. Nhìn thử, một chiếc guita khá phổ thông, xem ra cũng hơi lâu năm rồi.

Diệp Lăng Thiên đứng dựa vào tường của ban công, cầm chiếc guita trên tay, gảy vài cái, thử âm, sau đó bắt đầu đánh đàn.

Khúc nhạc rất đơn giản, giai điệu rất đơn giản, Diệp Lăng Thiên không tính là đánh đàn quá hay, nhưng anh lại đánh rất có tình cảm, biểu tình rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến người ta sợ hãi. Chỉ là, không giống như đánh những chiếc guita bình thường, người khác là vừa đàn vừa hát, mà anh chỉ đàn không hát, tạo cho người ta một loại cảm giác kỳ dị.

Cuối cùng, đàn xong một bài, Diệp Lăng Thiên mỉm cười, chuẩn bị cất chiếc đàn vào trong tủ. Đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, quay đầu nhìn, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh mái tóc còn nhỏ nước từ trong phòng đi ra, không ngừng vỗ tay, nói: “Đàn rất hay.”

“Tùy tiện đàn linh tinh thôi, tôi cũng chỉ biết một bài đó.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó cất cây đàn đi.

“Anh tại sao chỉ đàn không hát chứ?”

“Tôi không phân biệt được âm cô biết mà, cho nên, tôi chỉ phụ trách đàn, hát do người khác hát.” Diệp Lăng Thiên lại châm điếu thuốc nói.

“Người khác là ai?” Hứa Hiểu Tinh vừa dừng khăn lông lau tóc, vừa tò mò hỏi.

“Chiến hữu, đánh guita thật ra không tính là bản lĩnh gì, có một nửa số người làm lính đều biết đánh, sẽ biết đàn thì hát, mọi người sau khi tập luyện không có chuyện gì thì tụ lại với nhau đánh guita và hát. Tôi cũng chỉ biết đàn một bài.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười vẫn dựa vào bức tường nói.

“Bài này có tên là gì? Tôi sao chưa từng nghe qua? Cảm thấy cũng khá hay, rất đơn giản.”

“Bài này tên là ‘một bức thư nhà’, là một bài hát rất lâu rồi, có điều lúc đó chúng tôi rất thích bài hát này, chủ yếu là mọi người rất nhiều năm không về nhà, chỉ là nhớ nhà mà thôi. Chiếc guita này là của cô?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại.

“Không phải, tôi không biết chơi guitar, chiếc guita này chắc là của chủ nhà, hoặc chính là khách thuê trước đây để lại, dù sao khi tôi đến thì nó đã để đó. Tôi cũng không biết đàn, cũng lười mang đi vứt.” Hứa Hiểu Tinh lắc đầu nói.

“Mau lên thôi, người bạn học đó của cô ở dưới chắc đợi không nổi nữa rồi, mới đầu thì gọi điện thoại, sau đó thì nghịch điện thoại, bây giờ bắt đầu đi qua đi lại.” Diệp Lăng Thiên lần nữa nhìn xuống Văn Vũ phía dưới mỉm cười nói.

“Để anh ta chờ thêm lúc nữa, nói không chừng lần này khiến anh ta thấy phiền sau này sẽ không tiếp tục làm phiền tôi nữa.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác rõ ràng đẩy nhanh, cuối cùng tóc còn chưa khô hết thì cùng Diệp Lăng Thiên đi xuống lầu. Đương nhiên, Diệp Lăng Thiên mặc bộ đồ mới, mà bộ đồ cũ trước đó anh mặc được cất vào trong túi.

Nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đi xuống, Văn Vũ đợi đã có hơi sốt ruột lập tức thay đổi bằng nụ cười đi tới. Cũng không thể trách anh ta sốt ruột được, không nói cái khác, Diệp Lăng Thiên xem tin tức cũng được 30 phút, không cần nghĩ cũng biết Văn Vũ đợi bao lâu rồi, phải biết, trước khi lên tầng trời vẫn sáng, khi đi xuống trời đã tối rồi.

Văn Vũ nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh khá vui mừng, có điều sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, mắt mở lớn, trong mắt thậm chí lộ ra sát ý, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, một lúc sau mới hỏi: “Anh cũng… tắm?”

Diệp Lăng Thiên sững người, biết tên nhóc này nghĩ nhiều rồi, cũng không trách được người ta suy nghĩ nhiều. Hai người cùng nhau đi lên, kết quả lúc đi xuống, hai người đều thay quần áo, còn là một nam một nữ, điều này không khiến người ta suy nghĩ nhiều sao được? Chắc là ai cũng sẽ nghĩ như vậy, bởi vì chỗ này không phải là nhà của Diệp Lăng Thiên, chỗ này là nhà của Hứa Hiểu Tinh. Văn Vũ nói còn khá khách khí, chỉ hỏi Diệp Lăng Thiên có phải đã đi tắm, thật ra ý của anh ta chính là anh có phải đã làm gì rồi không?

Diệp Lăng Thiên muốn giải thích, nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết, lúc này Hứa Hiểu Tinh tiếp lời: “Chỉ là thay bộ quần áo mà thôi, có cần thiết phải kinh ngạc vậy không? Đi thôi, chúng tôi đi ăn cơm. Không quá xa, tôi đã gọi cho Vũ Hân rồi, cô ấy cũng sắp đến, anh đi theo sau là được, đừng để mất dấu.” Hứa Hiểu Tinh sau khi nói xong thì lên xe.

Diệp Lăng Thiên cũng lười nói nhiều, cũng lên xe, sau đó lái xe đến quán.

Hứa Hiểu Tinh ngồi trên xe, cầm điện thoại không biết đang làm gì, sau đó nghe thấy một giai điệu quen thuộc, Hứa Hiểu Tinh hỏi Diệp Lăng Thiên: “Có phải bài này không?”

“Ừm, phải.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nghe thấy một giọng đàn ông từ trong truyền đến: “Ba mẹ thân yêu, hai người khỏe chứ, bây giờ chắc rất bận, sức khỏe tốt chứ, cuộc sống bây giờ của con rất tốt, ba mẹ đừng quá buồn, mặc dù con rất ít viết thư, thật ra con rất nhớ nhà…”

“Bài hát này khi tôi rất nhỏ đã từng nghe, chỉ là không nhớ rõ, lúc đó không cảm thấy hay, có điều hôm nay nghe anh đàn, lại nghe câu chuyện của họ, nghe lại bài hát này, cảm thấy hoàn toàn không giống, lại cảm thấy bài hát này thật sự rất hay. Có hơi kỳ lạ.” Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe xong thì nói.

“Cảm giác.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Diệp Lăng Thiên dừng xe ở chỗ đỗ xe trước cửa quán, Văn Vũ cũng dừng xe sát cạnh. Văn Vũ sau khi xuống xe nhìn thấy biển hiệu trước cửa và tình trạng quán thì nhíu mày, hỏi: “Hiểu Tinh, ăn ở đây sao?”

“Đúng thế, anh xem, nơi này kinh doanh rất tốt.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy bên trong kín khách, cực kỳ vui mừng nói.

Nhìn thấy bên trong toàn là người, Văn Vũ không khỏi lộ ra bộ dạng ghét bỏ, cuối cùng nói: “’Hay là anh đi tìm một nhà hàng có không gian tốt hơn, nơi này không gian thật sự quá kém rồi. Anh gọi điện cho Vũ Hân, chúng ta vẫn là đến Saint Denia đi, chỗ anh còn chưa hủy, bây giờ đến vẫn được, chúng ta trực tiếp đến là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi