TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 338: TÔI LÀ CHỒNG CỦA CÔ ẤY (2)

Diệp Lăng Thiên bưng canh đi đến trước mặt Hứa Hiểu Tinh, ngồi xuống cạnh giường bệnh của Hứa Hiểu Tinh, nhìn nhìn, điều chỉnh giường bệnh hơi cao lên một chút.

“Để tôi tự ăn.” Thấy Diệp Lăng Thiên định đút cô ăn, Hứa Hiểu Tinh cực kỳ ngượng, vội từ chối.

“Cô không được nhúc nhích, bác sĩ đã cố ý dặn dò rồi. Ăn chút cạnh, sau đó lại ăn thêm chút cháo, ráng ăn nhiều một chút, thấy no là được.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó cầm muỗng đút cho Hứa Hiểu Tinh.

Hứa Hiểu Tinh đỏ mặt há miệng ngậm cái muỗn Diệp Lăng Thiên đưa qua, trong lòng cũng ấm đến không thể ấm hơn được nữa.

“Anh… việc buôn bán của cửa hàng mới thế nào? Cửa hàng cũ sao rồi?” Hứa Hiểu Tinh tìm đề tài hỏi, vì che giấu sự xấu hổ của bản thân, dù sao cô lớn thế này cũng chưa từng được người đàn ông nào đối xử như thế hết.

“Cũng tạm, việc buôn bán của cửa hàng mới mở cũng giống cửa hàng Du lâm vậy, một tháng cũng thu nhập được khoảng sáu tỷ. Tình trạng của cửa hàng ở quảng trường Xuân Thiên kia vẫn luôn rất tốt, bây giờ một tháng cũng đã bán được khoảng mười hai tỷ, khá tốt. Trừ hết toàn bộ phí tổn ra, mỗi tháng công ty có thể lời được hơn ba tỷ.” Diệp Lăng Thiên vừa đút cho Hứa Hiểu Tinh vừa từ từ nói, anh cũng không có gì cần giấu Hứa Hiểu Tinh cả.

“Nhiều như thế? Một tháng lời hơn ba tỷ?” Hứa Hiểu Tinh trợn tròn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Ừ, không xê xích bao nhiêu, dù sao một tháng cũng thu nhập được hơn mười tám tỷ, lãi ròng hơn ba tỷ cũng không tính là nhiều, chủ yếu là đầu tư quá nhiều, lại sắp đến cuối năm, tôi tính rồi, đến cuối năm đã có thể thu lại được hết tiền vốn, hơn nữa có thể lại kiếm lời thêm một chút.”

“Vậy anh tính sang năm thế nào? Sang năm còn mở cửa hàng nữa không?”

“Đương nhiên mở rồi, tôi tính tiếp tục mở cửa hàng ở thành phố A, tôi đã tự làm quy hoạch sẽ mở bảy đến tám cửa hàng khắp thành phố A này, trên cơ bản sẽ bao phủ các khu đô thị trung tâm của thành phố A, nếu hơn mười cửa hàng thì có hơi nguy hiểm, tôi cảm thấy tốt nhất là tám cửa hàng. Tôi thấy, cố gắng tranh thủ để trước nửa năm sau có thể mở được khoảng sáu cửa hàng.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút rồi nói, đây là quy hoạch anh đã sớm tính xong.

“Lúc đó Vũ Hân nói anh không phải là người cầu tiến, lúc đó tôi đã nói với cô ấy, tôi nói chỉ cần anh muốn làm, trên đời này sẽ không có chuyện gì anh làm không được, hơn nữa anh chắc chắn sẽ làm cực kỳ tốt, sự thật đã chứng minh đúng là như thế.” Hứa Hiểu Tinh hơi cảm thán nói.

“May mắn thôi, tôi cũng có thể coi như là sáng tạo cái mới, dời những món vỉa hè vào quán xá, nhưng mà ngành này cũng sẽ bão hòa, mười quán đã đến giới hạn rồi. Nhưng mà nếu thật sự có thể khai trương được tám đến mười quán ăn thì tôi cũng đã thỏa mãn rồi.”

“Nếu anh thật sự có thể mở được mười cửa hàng, mỗi cửa hàng đều có quy mô như bây giờ, anh sẽ tốn không ít đầu tư, đầu tư sẽ hơn vài chục tỷ, nhưng tiền lời cũng sẽ không ít, nói không chừng lợi nhuận một tháng của anh cũng đã hơn ba mươi tỷ rồi. Ai mà ngờ được một người bán BBQ ở đầu đường hồi nửa năm trước, bây giờ đã trở thành một ông chủ mỗi tháng kiếm mấy tỷ chứ?”

“Hơn ba mươi tỷ thì hơi khó, tính trung bình nếu thật sự có thể mở được mười quán ăn, mỗi tháng công ty có thể kiếm được mười lăm tỷ đã quá tốt rồi, dù sao loại cửa hàng có lượng người qua lại đông đúc như ở quảng trường Xuân Thiên rất hiếm, cho dù khó thì tôi cũng khó mà mua được.”

“Anh nói cũng đúng, trong thành phố A cũng không có một vài nơi tập trung buôn bán đông như quảng trường Xuân Thiên, cửa hàng mặt tiền ở chỗ này còn mắc hơn vàng, hơn nữa cũng không phải là có tiền là có thể mua được.”

“Ừ, cho nên lợi nhuận không thể nào cao như ở quảng trường Xuân Thiên. Sang năm phải cố gắng nghĩ cách tìm một vài cửa hàng mặt tiền ở những khu vực buôn bán gần khu vực trung tâm, nếu thật sự tìm không được chỉ có thể tìm ở giáp ranh, cho dù thế nào thì không thể bỏ qua mấy khu vực buôn bán đó được, đều nằm trong quy hoạch cả.”

“Bây giờ anh càng lúc càng giống ông chủ rồi, anh xem cách anh nói chuyện và tư thái đều không giống như lúc trước, có lẽ đây là sức quyến rũ của đàn ông, cho dù nói thế nào thì một người đàn ông thành công luôn có sức hút hơn những người đàn ông không thành công, sức hút này nằm ở sự tự tin.”

Diệp Lăng Thiên ngẩn ra, không trả lời Hứa Hiểu Tinh mà lại tiếp tục đút Hứa Hiểu Tinh ăn, sau đó hỏi: “Có cần nói cho Lý Vũ Hân không?”

“Không.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng nói.

“Vì sao? Cô bị bệnh, nếu không nói cho cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ rất buồn, dù sao hai người cũng là chị em thân thiết nhất.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Ừ, đúng là chị em tốt nhất, nhưng mà tôi không muốn nói cho cô ấy.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên một lúc lâu, cuối cùng mới trả lời.

“Vì sao?”

“Không vì sao cả, tôi không muốn bất cứ người nào đến thăm tôi, cũng không muốn ai đến chăm sóc tôi cả, đặc biệt là Vũ Hân, tôi chỉ muốn anh ở lại bệnh viện cùng với tôi, cho dù chỉ trong vòng một tuần, ít nhất trong khoảng thời gian anh ở cùng tôi, trong thế giới này chỉ có tôi và anh. Để tôi có thể không cần suy nghĩ gì hết, tôi có thể tự thôi miên bản thân, thôi miên bản thân quên đi chuyện giữa anh và Lý Vũ Hân. Đừng nói cho cô ấy được không? Tôi chỉ muốn anh ở cùng tôi, ở được thêm chút nào hay chút đó, có lẽ, sau này đây sẽ là một ký ức đẹp đẽ đối với tôi.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói.

Diệp Lăng Thiên ngơ ngác nhìn Hứa Hiểu Tinh, không biết phải nói gì.

“Vì sao anh không đi chung với Vũ Hân nữa?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó cười hỏi.

“Không biết.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu đáp.

“Không biết là sao? Không phải lúc trước anh từ chối tôi là vì muốn yêu đương với cô ấy sao? Bây giờ lại sao vậy? Từ chối tôi rồi lại không yêu đương với cô ấy? Anh có biết anh làm như thế làm tôi rất đau lòng không? Người ta hay nói thóc đâu mà đãi gà rừng, cho dù tôi không có được, nhưng ít nhất anh cũng phải nhường cho chị em tốt nhất của tôi lấy được chứ? Cũng không thể mấu người phụ nữ ngoài kia chiếm của hời được.” Hứa Hiểu Tinh bắt đầu vui đùa.

“Cô cũng biết giữa tôi và cô ấy xảy ra một số chuyện, cho nên tôi nhất định phải phụ trách với cô ấy. Còn chuyện cô ấy có muốn sống cùng tôi hay không là chuyện của cô ấy, tôi chờ cô ấy, chờ cô ấy năm năm, đây là lời hứa của tôi đối với cô ấy.” Diệp Lăng Thiên chưa từng có ý định nói chuyện này cho bất kỳ người nào biết, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

“Vậy sau năm năm thì sao? Nêu sau năm năm mà cô ấy vẫn không muốn sống cùng anh, anh phải làm sao?”

“Không biết, đến lúc đó rồi tính.”

“Diệp Lăng Thiên, chúng ta không bàn đến việc xảy ra giữa anh và Lý Vũ Hân, giữa tôi và Lý Vũ Hân, rốt cuộc thì anh thích ai hơn? Hoặc là nói, anh có từng thích tôi không?” Hứa Hiểu Tinh vô cùng nghiêm túc nói.

Diệp Lăng Thiên do dự một lúc lâu, lúc định nói chính bản thân anh cũng không biết, Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói: “Bỏ đi, tôi hỏi chuyện này làm gì? Anh nhất định đừng trả lời, bây giờ tôi không muốn biết. Sau này chúng ta giao kèo với nhau đi, trong khoảng thời gian tôi nằm viện, hai người chúng ta không được nhắc đến tên của Vũ Hân, ai nhắc đến thì người đó là con chó con.”

Diệp Lăng Thiên cười cười, lại gật đầu nói: “Được.”

Sau đó bỏ hộp giữ nhiệt xuống nói: “Tôi đi rửa.” Rồi đi vào trong nhà vệ sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi