TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 35: ĐỈNH NÚI (HAI)
Lý Vũ Hân giật mình bởi giọng nói xuất hiện thình lình của Diệp Lăng Thiên, vội vã quay đầu, nhìn thấy áo khoác Diệp Lăng Thiên đưa tới thì trừng mắt với anh: “Sao anh biết tôi ở đây? Anh tới đây làm gì?”
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, lạnh nhạt nói: “Tôi làm sao biết cô đến đây không quan trọng, quan trọng là nếu lúc này cô không mặc áo khoác vào thì chắc chắn sẽ bị cảm, cả người cô đã lạnh đến độ nổi da gà rồi kìa.”
Lý Vũ Hân nghe Diệp Lăng Thiên nói vậy cô mới cúi đầu nhìn cánh tay trần của mình, quả nhiên đã lạnh đến nổi da gà rồi.
“Lấy áo của anh ra, tôi nhìn thấy là buồn nôn. Còn nữa, hi vọng anh rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi tới đây là muốn yên tĩnh một mình, tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây.” Lý Vũ Hân chán ghét nói với Diệp Lăng Thiên.
“Chuyện này tôi biết, thật ra nếu có lựa chọn tôi cũng không muốn xuất hiện trong thế giới của cô. Chỉ là lúc cô đi bộ lên núi đã đổ mồ hôi, ở trên này lại bị gió lạnh thổi vào, nhiệt độ hạ xuống đột ngột, vốn dĩ nhiệt độ ở đây cũng rất thấp, cô lại ăn mặc phong phanh, còn đứng ở đây hơn nửa tiếng rồi, nếu cô không làm ấm thân thể nữa thì cho dù bây giờ cô có xuống núi tôi cũng có thể bảo đảm với cô rằng chắc chắn cô sẽ bị cảm.”
“Tôi hy vọng cô đừng chủ quan với sức khỏe của bản thân, đồ tôi để ở chỗ này, mặc hay không là tùy cô, cô cứ ngắm cảnh tiếp đi, tôi không quấy rầy cô nữa.”
Diệp Lăng Thiên để áo khoác của anh trên hàng ghế bên cạnh Lý Vũ Hân, sau đó xoay người rời đi, anh đi tới lan can bảo vệ khác nhìn xuống dưới.
Phong cảnh nơi này đúng là rất tốt. Từ trên này nhìn xuống, toàn bộ thành phố A đều thu vào tầm mắt. Những tòa nhà cao lớn cũng trở nên nhỏ bé, còn những người đang hối hả ngược xuôi kia cũng bé chẳng khác gì con kiến. Có lẽ con người chính là con kiến nhỉ? Diệp Lăng Thiên nghĩ như vậy.
Lý Vũ Hân rất muốn vứt luôn áo của Diệp Lăng Thiên đi, có điều sau khi suy nghĩ kỹ lại lời nói của Diệp Lăng Thiên cô cũng cảm thấy rất có lý. Thật ra bản thân cô cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa chắc chắn sẽ bị cảm, hơn nữa cảm giác lạnh lẽo này rất khó chịu, cuối cùng cô cầm lấy áo khoác của Diệp Lăng Thiên khoác lên người, lập tức cảm thấy cơ thể ấm hơn rất nhiều, mà cùng lúc bên trong áo khoác của anh truyền tới một mùi nam tính rất mạnh mẽ nhưng không khó ngửi, trái lại rất dễ chịu.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên lan can bảo vệ, mặt anh nhìn về phía Lý Vũ Hân, quay lưng vào vách núi cao hơn một ngàn mét. Đây là một động tác vô cùng nguy hiểm, chỉ cần ngồi không vững thôi, chắc chắn sẽ té xuống tan xương nát thịt. Chỉ có điều chuyện này đối với Diệp Lăng Thiên mà nói chẳng là gì, nguy hiểm đối với anh mà nói đã tập mãi thành quen. Anh không phải vì muốn tỏ ra ngầu, chỉ là vì muốn đổi hướng nhìn Lý Vũ Hân, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lý Vũ Hân ngồi một hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, đi về phía Diệp Lăng Thiên sau đó ném thẳng áo khoác trả lại cho anh, nói cảm ơn anh xong thì đi xuống núi.
Diệp Lăng Thiên nhận lấy áo khoác, khóe miệng hơi cong lên, sau đó đuổi theo sau Lý Vũ Hân cùng đi xuống núi.
Thật ra, người thường xuyên leo núi đều biết, lên núi chỉ hơi cực khổ nhưng bàn về độ nguy hiểm thì xuống núi nguy hiểm hơn nhiều, nhất là khi Lý Vũ Hân đang mang giày cao gót.
Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa chậm rãi đi theo sau Lý Vũ Hân, bỗng nhiên thấy thân người Lý Vũ Hân lệch đi, toàn bộ cơ thể chúi về phía trước, anh thấy thế vội vã phóng tới bên cạnh Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân chúi về phía trước vài bước, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể nhưng cuối cùng cũng không đứng vững được, cả người ngã nhào. Nơi đây là đường núi, độ dốc sáu, bảy mươi độ, nếu ngã xuống đây thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Ngay lúc Lý Vũ Hân sắp ngã xuống thì đột nhiên cô cảm thấy có một đôi tay lớn ôm lấy từ phía sau.
Lý Vũ Hân quay lại thì thấy người ôm mình chính là Diệp Lăng Thiên.
“Cô không sao chứ?” Diệp Lăng Thiên ném mẩu thuốc xuống đất hỏi Lý Vũ Hân.
Cả người Lý Vũ Hân bị Diệp Lăng Thiên ôm chặt, má cô đỏ bừng, nói: “Chân, trật chân rồi.” Sau khi Lý Vũ Hân nói xong thì vùng vẫy tránh khỏi lồng ngực của Diệp Lăng Thiên, chỉ là chân cô vừa đặt xuống đất, trán đã đổ mồ hôi lạnh, cô cắn chặt môi tránh phát ra tiếng kêu đau.
“Tìm một chỗ ngồi nghỉ trước, để tôi xem chân cô thế nào đã.” Diệp Lăng Thiên nói xong bèn dìu Lý Vũ Hân đi đến tảng đá bên cạnh, sau đó anh ngồi xổm xuống nâng chân của Lý Vũ Hân lên xem.
“Anh làm gì thế?” Hành động của Diệp Lăng Thiên dọa Lý Vũ Hân giật mình, cô lập tức rút chân lại, cảnh giác nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi nhìn coi chân cô thế nào? Nếu trật mà không xoa nắn ngay thì lát sẽ sưng lên đấy.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, sau đó cũng mặc kệ Lý Vũ Hân có đồng ý hay không, anh nắm luôn chân của Lý Vũ Hân đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng tháo giày cao gót của cô ra.
Lý Vũ Hân mặc váy ngắn và mang tất chân, Diệp Lăng Thiên đang suy nghĩ có nên cởi luôn tất chân của cô không nhưng nhìn tới nhìn lui hình như tất chân này không giống với tất chân của anh, ít nhất tất chân của cô là ôm trọn cả đùi cô, muốn cởi ra đúng là không tiện.
Lý Vũ Hân bị Diệp Lăng Thiên nhìn chằm chằm chân, mặt đỏ như gấc, ngượng đến nỗi thật sự muốn tìm khe nứt chui vào, nhưng mà cô cũng cảm nhận được chân cô rất đau nếu không xoa một lát nói không chừng thật sự sẽ sung to như quả ổi.
Diệp Lăng Thiên nhìn bàn chân của Lý Vũ Hân qua tất chân, cuối cùng anh lấy tay ấn vào chỗ hõm cổ chân nói: “Ở chỗ này sao? Có đau không?”
Lý Vũ Hân cắn chặt răng gật đầu, có thể thấy đúng là chỗ này.
“Tôi xoa nắn cho cô một lát để cho mạch máu lưu thông trước đã. Sau đó nhanh chóng trở về thoa dầu thông kinh lạc, chắc ngày mai sẽ không sao đâu, chỉ có điều hôm nay cô chắc chắn không thể đi bộ nữa rồi. Sau này bản thân phải chú ý một chút, mang giày cao gót thì không được leo núi, rất dễ bị trật chân.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói sau đó đưa tay ra bắt đầu xoa cổ chân cho Lý Vũ Hân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi